Chap 1,2,3 - page 1
Chap 4 - page 2
Chap 5,6,7 - page 3
Chap 8,9 - page 5
Chap 10 - page 6
Chap 11,12,13,14 - page 7
Chap 15,16,17 - page 8
Chap 18 - page 10
Chap 19 - page 9
Chap 20,21 - page 11
Chap 22,23 - page 13
Chap 24,25 - page 14
Chap 26 - page 15
Chap 27 - page 16
Chap 28 - page 17
Chap 29 – page 18
Chap 30 - page 19
Chap 31 - page 20
Chap 32 - page 20
Chap 33 - page 21
Chap 34,35,36 - page 22
Chap 37 - page 22
Chap 38,39 - page 23
Chap 41 - page 24
Chap 42 – Lạnh lùngTrụ sở JTP,JTP Coffee World…
-Mấy đứa vẫn khoẻ chứ?
-Vâng, bọn em đang ăn nên làm ra oppa ạ.Lần này trở về…
-Chắc chừng hai tháng thôi. Chủ yếu để quảng bá cho vol.3, có lẽ sẽ rất bận rộn, không đến gặp mấy đứa được.
-Không sao, bọn em cũng có gặp oppa tới quá hai lần một tháng đâu, có khi còn chẳng gặp…Jihoon oppa… - Bom đặt tách coffee xuống.
-Jihoon…kệ nó, giờ nó thích gây ảnh hưởng lắm.
-Jihoon oppa thế nào ạ?
-Oppa cũng không hiểu sao nó rất vui vẻ, cười nói suốt,oppa cũng không hiểu nổi thật ra trong lòng Jihoon thế nào. Oppa chỉ sợ nó đang cố gắng giấu diếm điều gì không vui…
-Oppa còn mệt vì Jihoon oppa dài dài.
Jongshin ráng cười, có chút cay đắng trong nụ cười của Jongshin.
-Thôi cũng sắp đến giờ cơm,em phải về chứ không Hyori unnie cằn nhằn nữa – Bom đứng dậy – gửi lời hỏi thăm của bọn em đến Jihoon oppa, oppa cũng phải giữ sức khoẻ đấy! Em về đây!
-Ừ, đi cẩn thận…ah Bom này…
-Sao ạ?
-Hyori…có nhắc gì… đến Jihoon không? – Jongshin chờ đợi trong lo lắng.
-Hyori unnie … à,em thấy là không – mắt Bom đượm buồn. Cô cúi đầu chào Jongshin rồi đi vội ra khỏi quán.
Đại học Kyunghee, 18 giờ kém 45 phút…
-Em đi xe bus về. Oppa ở lại xem vui vẻ.
-Hyori ah~, Bae năn nỉ anh cả buổi chiều, anh nhức đầu lắm rồi! Em đi một lần cho cậu ta vui không được sao?
-Nhưng sao oppa cứ phải làm theo cách này chứ? Oppa cũng đâu thích những nơi thế này?! Em sẽ xử Bae một trận – Hyori khoanh tay trước ngực.
-Vào nhé?! – Daniel khoác vai Hyori đưa cô đi vào trong khuôn viên trường một cách khá miễn cưỡng.
Khuôn viên trường đã đông nghẹt người. Sân khấu được dựng trông tối om. Hyori bấu chặt vạt áo của Daniel để bước đi trong bóng tối. Daniel nhờ được một cậu sinh viên giữ hộ hai ghế hàng thứ tư ngay chính giữa, một vị trí tốt cho các fans, đặc biệt là fans cuồng để quay video và chụp ảnh cũng như ngắm thần tượng của mình một cách rõ nhất.
Và quả đúng không sai khi Hyori ghét cái không khí như thế này. Vừa khi những dàn đèn to lớn hai bên sân khấu nhá lên, tiếng reo hò điên cuồng đồng loạt rộ lên liên hồi.
Mở đầu là một nhóm nhạc nữ gồm bốn thành viên trông khá quyến rũ – Brown Eyed Girls. Những sinh viên nam sau lưng Hyori không ngừng hú và hét lên. Hyori cố gắng kìm nén và chịu đựng. Cô mong mỗi nghệ sĩ hay nhóm nhạc chỉ biểu diễn một tiết mục để nhanh chóng đến phần của Taeyang. Nhưng có lẽ mong muốn đó không thể xảy ra khi Brown Eyed Girls trình diễn thêm một bài nữa và ngay sau họ, nhóm nhạc chín thành viên So Nyuh Shi Dae còn hát tận ba bài. Mọi thứ như đang kích thích sức chịu đựng có hạn của Hyori.
-Bae sẽ diễn khi nào oppa có biết không?
-Bae bảo khoảng giữa chương trình?
-May quá! – Hyori vẫn khoanh tay trước ngực,mặt khó đăm đăm – oppa thấy chứ? Thấy sai lầm rồi chứ? – Hyori cố hỏi thật lớn, tiếng nhạc và tiếng hô hào át gần hết giọng cô.
-Sai lầm gì? Anh chưa bao giờ đến những nơi thế này.Mấy cô ca sĩ cũng dễ thương đấy – Daniel cười tươi, Hyori không nói gì – tới rồi này! – Daniel thẳng lưng lại, tiết mục của Taeyang bắt đầu.
-Xin chào mọi người, tôi là Taeyang!
Tiếng gào thét lại vang lên, dữ dội hơn. Hyori phải bịt tai lại. Khi dường như tiếng nhạc vang lên và Taeyang bắt đầu diễn, Hyori bỏ hai tay ra.
Taeyang khi trình diễn trông khác hẳn với một Young Bae mà Hyori vẫn gặp: trầm hơn, tâm trạng hơn,ánh mắt lạnh lùng và hầu như không nở một nụ cười. Tuy nhiên đó chỉ là để thể hiện nội dung và cảm xúc của bài hát và ca sĩ Taeyang – một hình ảnh khác của cậu bạn Young Bae của Hyori đang thể hiện rất tốt. Hyori chăm chú theo dõi hai phần trình diễn của Taeyang với sự hài lòng.
Và vừa khi Taeyang nói lời chào tạm biệt với khán giả, Hyori quay sang Daniel
-Về thôi oppa!
-Ừ, anh đi lấy xe, em ra ngoài chờ nhé.
-Và bây giờ là một sự xuất hiện bất ngờ của một nam ca sĩ rất được yêu mến ở nước ta…mọi người cùng đoán đi nào?!
Hyori vừa đứng dậy
-Vâng,không ai khác…BI!!!
Mọi thứ thật sự nổ tung. Nhưng…
Hyori không còn nghe những tiếng la hét ồn ào nữa. Hyori không thấy cảm thấy ngột ngạt nữa. Hyori cảm thấy mọi thứ đứng lại và trong cô chỉ có duy nhất sự bỡ ngỡ: điều gì đến nó cũng sẽ đến nhưng nó phải đến khi Hyori chưa sẵn sàng thế này sao?
-Xin chào mọi người,tôi là BI! Mọi người vẫn khoẻ chứ? Được trở về trường cũ cảm giác thật tuyệt vời!
Hyori đứng dậy. Chân Hyori như đang đông cứng trong một khối băng lạnh lẽo nhưng mỏng manh. Hyori có thể cương quyết bước đi và khối băng ấy sẽ vỡ ra. Vậy Hyori sẽ bước đi khỏi đây hay ngồi lại, ngồi lại để nỗi đau ùa về vây kín lấy cô trong đơn độc?
Nhưng không,lúc này chính nỗi đau lại thôi thúc Hyori càng phải nhanh chóng bước đi.
-Tôi hy vọng màn trình diễn của tôi hôm nay sẽ mang lại thật nhiều sự mới mẻ cho mọi người. Mong mọi người hãy nán lại cho đến những giây phút cuối của chương trình nhé…
Đôi mắt ấy nhìn về phía Hyori tìm kiếm và đúng là chỉ để tìm kiếm.
“Đừng đi…”
-Này cô ngồi xuống đi chứ, chúng tôi phải quay phim nữa mà – hai cô gái ngồi phía sau hối thúc Hyori.
Hyori bối rối. Nhưng cuối cùng lại quyết định ngồi xuống. Tim Hyori đập chậm lại. Con người đang đứng trên sân khấu đầy khói kia có thật là người Hyori cố trốn tránh trong những giấc mơ nhưng chưa bao giờ làm được? Con người với đôi mắt một mí đang tha thiết trông về phía Hyori có phải là người khiến Hyori thay đổi và lúc này phải ngồi đây với mớ cảm xúc hỗn độn?
-Tôi xin hát tặng mọi người một ca khúc quen thuộc mà tôi nghĩ mọi người rất yêu mến nó…ca khúc “I do”…
Và Jihoon hát. Nụ cười được giữ trên môi anh không hề trọn vẹn. Đôi mắt anh phảng phất buồn. Tim Jihoon cũng đang đập chậm lại.
Hyori nhìn anh với đôi mắt lạnh lẽo của sự giận dữ và sự mỏi mòn oà vỡ.
Hơn ba phút của bài hát tựa như hơn ba giờ đồng hồ nén lại sự nghẹn ngào đang dồn lại trong lòng.
Khi bài hát gần đến hồi kết thúc, điện thoại reo và chẳng cần phải nghe máy, khi thấy tên Daniel hiện trên màn hình, Hyori đã có đủ lí do với bản thân để rời khỏi đây nhanh chóng.
“Và em vẫn cương quyết ra đi…không thể để anh một lần nhìn ngắm lại em …không, anh chẳng còn tư cách gì để nghĩ đến điều đó”
Hyori vội vã ra đi.
-Cám ơn sự ủng hộ của mọi người. Xin gửi đến tất cả quý thầy cô và các bạn sinh viên những lời chúc tốt đẹp nhất.Cám ơn và xin hẹn gặp lại!
Jihoon bước nhanh vào sau sân khấu
-Xin lỗi tôi thấy không khoẻ nên đành lỗi hẹn bài còn lại. Thành thật xin lỗi mọi người – Jihoon nói vội, ra khỏi khu vực sân khấu và bắt đầu chạy, chạy về phía Hyori vừa đi.
Và Jihoon đã thấy…
-Hyori ah~
Hyori đứng lại. Jihoon víu chặt ngực áo. Anh phải nói gì đây?
-Hyori ah~
-Có gì không? Tôi còn phải về sớm nữa?
-Em bắt đầu xoã tóc mọi lúc từ khi nào vậy? – Jihoon buộc miệng hỏi.
Hyori không trả lời. Sống mũi cô cay cay.
-Em bắt đầu thích mặc áo khoác dài đến đầu gối thế này từ khi nào vậy?
Hyori nắm chặt tay lại.
-Em bắt đầu mang giày cao gót từ khi nào vậy? – Jihoon vẫn tiếp tục hỏi. Anh muốn níu chân Hyori lại.
-Em … em… - Jihoon thở dài.
Và Hyori đã quay lại. Jihoon nhìn Hyori không chớp mắt. Vẫn dáng người nhỏ gầy ,khuôn mặt thon gọn với đôi mắt dữ dội ánh lên dưới ngọn đèn vàng le lói, mái tóc dài gợn sóng vuốt gọn gàng hai bên vai.
Hyori tiến lại phía Jihoon.
“bốp”
-Dành cho điều tôi ghét nhất ở anh! – Hyori tát Jihoon thật mạnh. Vừa khi bàn tay Hyori chạm vào khuôn mặt Jihoon cũng là lúc trái tim cô thắt chặt lại, chặt đến nỗi nghẹn cứng cổ họng và bao tử. Đau thay cho Jihoon vì chính cái tát ấy.
-Hãy tát anh nữa nếu em vẫn còn muốn…
-Tôi chỉ muốn anh nhận một cái tát ấy thôi. Tôi chờ đợi bao lâu chỉ có vậy. Dù sao tôi cũng không còn … quan tâm đến anh. Chào nhé!
-Đừng đi…
Hyori lại dừng chân. Không hiểu sao lúc này cô muốn ôm Jihoon. Anh đang đứng đây và hơi ấm của anh dường như vẫn thế,làn hơi mà chỉ Hyori mới có thể nhận thấy dù đứng cách xa anh bao nhiêu đi chăng nữa. Nhưng Hyori cố gắng xua đi mong muốn ấy. Cô tự nhủ phải tiếp tục căm hờn Jihoon như cô vẫn làm.
-Anh xin em…đừng lạnh lùng với anh. Xin em đừng quay lưng với anh…dù cho em mãi mãi không muốn tha thứ cho anh… - Jihoon tiến lại phía sau Hyori. Đôi mắt anh ngấn lệ.
-Tại sao tôi không được lạnh lùng với anh?
-Vì anh…anh không chịu đựng nổi…điều đó…
-Vậy ra anh chỉ muốn thoải mái sống với những điều anh chịu đựng được à? Khác hẳn với tôi nhỉ? Tôi chịu đựng được mọi thứ đấy.
Mọi thứ chỉ rơi vào im lặng được vài giây thì những âm thanh ồn ào vang lên từ phía xa. Jihoon nắm tay Hyori và kéo cô đi nhanh về phía trước.
-Bỏ tay tôi ra!
-Xin lỗi em, nhưng một lần này thôi!
Jihoon vẫn cố nắm lấy, kéo Hyori đi vội ra cổng trường và mọi thứ dồn dập đến ngộp thở như phim hành động. Jihoon một tay kéo chiếc mũ áo khoác che đầu một tay giữ chặt cổ tay Hyori kéo lên chiếc xe bus vừa trờ tới.
Trông cả hai như một cặp đôi vừa thực hiện những hành tung mờ ám, nét mặt căng thẳng và mệt mỏi.
Jihoon tỏ ý nhường Hyori ngồi vào ghế cạnh cửa sổ. Vừa khi tìm được chỗ ngồi thì Hyori có điện thoại, là Daniel, có lẽ anh đang tìm cô. Nhưng Jihoon nhẹ nhàng rút chiếc điện thoại khỏi tay Hyori và tắt nguồn.
“Cứ để Jihoon phải đau khổ” - Hyori
-Seungri ah,Hyori về nhà chưa?
-Dạ chưa,chị ấy đi với hyung mà?!
-Uh thì đi xem Taeyang diễn,hyung chờ ở trước cổng trường chừng hơn 10 phút mà không thấy ra nên chạy vào kiếm cũng không thấy. Taeyang bảo chưa gặp Hyori…hyung gọi điện thoại nhưng Hyori tắt máy.
-Chết thật…để em gọi cho Bom. Hyung đi loanh quanh tìm Hyori noona tiếp đi nhé, có gì em gọi hyung.
Trên xe bus,20 giờ kém 48 phút…
-Anh đưa tôi đi đâu?
-Đến một trạm dừng nào đó mà anh có thể chắc chắn em sẽ để anh nói với em những điêu cần phải nói.
-Anh cũng có điều cần phải nói với tôi sao?
-Phải. Anh có rất nhiều điều cần phải nói.
-Vậy sao anh không nói trước khi anh bỏ rơi tôi?
-Anh không muốn bỏ rơi em.
-Nhưng anh đã làm vậy – giọng Hyori lạnh lùng giày vò tâm trí Jihoon.
-Một người có thể phải làm những điều họ không muốn.
-Và đôi khi cũng cố gắng làm những điều họ cho rằng không thể.
Jihoon im lặng. Anh không muốn tranh luận với Hyori, chợt nhận ra hình ảnh của anh trong mắt Hyori lúc này, anh hiểu rõ anh không đủ tư cách để bảo chữa cho mình.
Chiếc xe bus cũng đã dừng lại, Jihoon lại nắm tay Hyori và lôi đi xềnh xệch. Hyori không cố dứt tay mình ra khỏi tay Jihoon, để anh lôi mình đi trong cái tâm trí đang trỗi lên ham muốn làm cho Jihoon đau khổ đến tột cùng, phải, cứ để cho Jihoon nếm đau khổ.
Jihoon và Hyori đi dọc vỉa hẻ,quẹo sang một góc đường và tiền về một khu nhà kho vắng nhìn ra sông Hàn. Jihoon buông tay Hyori nhẹ nhàng.
-Anh xin lỗi, chắc tay em đau lắm…
-Anh cũng biết làm thế là tôi sẽ đau sao?
-Anh xin lỗi…chỉ vì anh sợ…
-Anh sợ điều gì nào? Có tôi thì anh sợ điều gì à? Anh đã bảo có tôi ở cạnh anh sẽ không sợ điều cả kia mà?! Sao? Giờ nó không đúng nữa rồi sao?
-Anh xin lỗi…
-Đừng nói xin lỗi với tôi nữa. Tôi phán ngán đến tận cổ rồi. Cần nói gì anh cứ nói nhanh đi, tôi phải về nhà nữa.
Jihoon bất ngờ quỳ xuống. Hyori không nói thêm được gì.
-Anh về đây để chịu sự trừng phạt từ em. Tội lỗi của anh phải trả đến ngàn kiếp sau cũng không thể hết. Anh không mong được tha thứ.
-Tôi cũng chưa cân nhắc điều đó đâu – Hyori nói cay đắng – nếu thích thì cứ tự đền tội đi, anh đã bước ra khỏi cuộc đời tôi…từ lúc cánh cửa ấy đóng lại… - Hyori cố nén nước mắt dù trông cô chẳng có chút cảm xúc gì trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng nét tàn độc … - cứ quỳ tiếp nếu anh muốn, tôi mệt mỏi rồi. Chỉ toàn những điều cũ rích và nhàm chán.
Hyori bỏ đi. Tiếng bước chân trên nền đất bụi bặm và đầy đá vụn vò nát trái tim Jihoon. Mắt anh đỏ hoe và anh vẫn quỳ đó.
Hyori lại trở ra con đường,mở điện thoại và gọi cho Daniel. Hyori muốn ngoái đầu lại để tìm kiếm một bóng dáng, để trông chờ một hơi ấm còn đọng lại đâu đây sau chuyến xe bus kia. Dù Jihoon không chạm vào Hyori một lần nào khác ngoài cái nắm tay siết chặt, mùi hương nồng và dễ chịu của anh vẫn cứ vương vấn Hyori.
Con đường văng vẻ thi thoảng rộ lên âm thanh của những chiếc xe tải chở hàng bỗng ồn ào hơn bởi sự xuất hiện của hai gã say xỉn ăn mặc lôi thôi. Bọn chúng tiến về phía Hyori và buông lời gạ gẫm, Hyori gằn giọng hăm doạ và nép mình và tránh sang một chỗ khác, cố tìm kiếm một thanh sắt hay một thứ gì có thể giúp mình tự vệ. Hyori nghĩ Jihoon sẽ không biết được, anh đang đau khổ, dằn vặt và anh sẽ vẫn ở lại đấy. Hyori vẫn chưa tìm thấy được thứ gì có thể giúp cô tự vệ,mùi rượu nồng nặc,những đôi mắt mất tự chủ thèm thuồng, giọng nói ma quái của hai gã kia khiến Hyori run sợ. Hyori luôn tự tin mình chẳng ngại phải đụng độ với những kẻ du côn du đãng nhưng khi sự thật ập đến,Hyori chỉ muốn khóc thét lên.
Bất ngờ,Jihoon xuất hiện đẩy một trong hai tên ra xa khi hắn nhào đến toan chạm vào Hyori. Cái đẩy mạnh của Jihoon khiến hắn ngã sóng soài. Jihoon đứng phía trước che cho Hyori.
-Biến đi ngay! – Jihoon gầm gừ.
-Anh…anh Ji…anh Jihoon... – Hyori nói như nấc lên từng tiếng, không nhận ra tay mình đang níu chặt tay áo của Jihoon. Bàn tay Jihoon vẫn buông hai bên người, anh không dám chạm vào Hyori dù chỉ là một sợi tóc.
Hai gã xay xỉn lồm cồm bò dạy và chạy đi. Mặt đất bắt đầu lấm tấm những hạt mưa nhè nhẹ. Jihoon cởi chiếc áo khoác thể thao đang mặc đưa cho Hyori.
-Ổn rồi, không ai làm gì được em nữa…em mặc vào rồi kéo mũ lên đi…
Hyori toan đưa tay lên để nhận lấy thì một suy nghĩ quen thuộc lan toả khắp tâm trí giữ chặt tay Hyori lại.
Mưa nặng hạt dần. Jihoon vẫn đứng yên đưa chiếc áo của mình về phía Hyori,anh không hề cử động. Ánh mắt Hyori vẫn lạnh lẽo như những hạt mưa kia nhưng lòng Hyori bừng lên những cảm xúc mãnh liệt.
Chiếc xe của Daniel dừng lại, Daniel lao nhanh đến chỗ Jihoon với nắm đấm siết chặt nhưng Hyori bước ra phía trước nhanh như một phản xạ
-Về thôi, em mệt rồi! – Hyori nhìn Daniel cương quyết.
Còn Daniel chỉ như đang muốn thiêu sống Jihoon với cái nhìn giận dữ của mình. Khó khăn lắm, Daniel mới có vẻ kiềm nén lại được ngọn lửa cháy bừng trong lòng mình.
Hyori kéo Daniel đi. Jihoon đứng đó trông theo chiếc xe từ từ khuất sau khúc quẹo ở ngã tư. Jihoon đưa tay vuốt khuôn mặt ướt sũng nước.Đôi mắt anh buồn bã trông lên những ngôi nhà xung quanh đèn tắt tối bưng.
Trụ sở JTP, 23 giờ 6 phút…
-Thưa ngài, có cuộc gọi …
-Từ chối đi tôi không nhận nữa! – JYP mệt mỏi day day hai bên thái dương.
-Nhưng người gọi muốn gặp ngài gấp, anh ta xưng là tổng giám đốc của Vivienne Westwood Korea…
JYP ngồi thẳng dậy ngay tức thì
-Nối máy cho tôi!...Alô – giọng hắn ta vui vẻ.
-Đã lâu không gặp ngài chủ tịch! – giọng Key vang lên đều đều.
-Chào tổng giám đốc. Chẳng hay có việc gì mà trễ thế này vẫn giành chút thời gian để gọi cho tôi?
Key nhoẻn miệng cười. Anh ghét nhất cảm giác này khi trò chuyện với JYP – cái mũi tài tình đánh hơi thấy mùi tiền của JYP có thể hoạt động thông qua đường dây điện thoại khiến Key như đang ở thế bị động.
Nhà Bom, 23 giờ 42 phút…
-Unnie,unnie thấy cái váy này thế nào? – Bom ướm chiếc váy và xoay mình trước gương – unnie ah~
Hyori ôm cuốn sách vào lòng, nhìn chăm chăm xuống sàn nhà như người mất hồn khiến Bom phải lại gần xua tay trước mặt
-Unnie!
-Oh…oh…unnie mệt rồi…unnie ngủ trước đây – Hyori gấp cuốn sách lại, đặt lên bàn học và đi vào nhà tắm.
Bom ngồi bệt xuống sàn nhà và bắt đầu thắc mắc về thái độ của Hyori. Và cũng thật nhanh chóng, Bom đoán ra gần như hết mọi chuyện. Cô bắt đầu lo lắng và quyết định ra khỏi phòng để gọi cho Jongshin.
Toà nhà VWKB, 10 giờ 14 phút…
-Sau gần 2 năm, chúng ta sẽ lại gặp Lolita. Bộ sưu tập mới lần này có chủ đề là Love in Lolita. Vẫn là sự kết hợp giữa những đường nét trang phục và hơi hướng thời trang cổ điển,tông màu xám nhạt và trắng với tình yêu ngọt ngào, bộ sưu tập hướng tới cả nam và nữ giới. Nên việc chọn người mẫu cho việc lên tạp chí có khó khăn hơn.
-Chúng ta nên bắt đầu gọi cho các công ty quản lí nghệ sĩ là vừa.
-Tôi đã chọn được một người, sức hút và những đường nét của anh ta theo tôi sẽ rất phù hợp với bộ sưu tập lần này. Cô Nicole – Key đưa một ngón tay trỏ lên hướng về màn hình lớn.
-Bi, nam ca sĩ nổi tiếng đại diện cho làn sóng Hallyu ở Châu Á, cao 1m84, khuôn mặt không quá góc cạnh nhưng hoà hợp giữa sự lạnh lùng và dịu dàng – Nicole nói lên những lí do vì sao Key chọn Jihoon.
-Tôi thấy cậu Jihoon cũng có vẻ thích hợp đấy. Tôi tin vào lựa chọn của giám đốc. Lần “Modern Gothic” cũng là giám đốc chọn cô Hyori nhưng lại không nói cho mọi người biết. Gíam đốc thật có mắt nhìn đời.
-Tôi lại nghĩ đó là sự tình cờ…cô Hyori ah? Sao không mời cô ấy lần này nhỉ? – Key quay ghế lại đối diện với các nhân viên trong nhóm PR.
Mọi người nhìn nhau một lúc rồi mỉm cười. Key nhếch miệng và quay ghế lại nhìn lên màn hình, tay anh di con chuột và ảnh Jihoon chuyển sang ảnh Hyori trong chiếc váy đen với đôi cánh thiên thần. Key lầm bầm
-Lại phải gọi cho chủ tịch JYP…grrrr….
Đại học Kyunghee,Thư viện, 10 giờ 37 phút…
-Tiếng Hy Lạp à? – Hyori nhìn vào dòng kí tự ghi vào sổ tay hôm trước và hỏi thầm. Chúng có nghĩa là “Khởi đầu mới bên em”. Hyori đã hiểu được ý nghĩa của chúng sau cả buổi sáng đi theo nài nỉ một giảng viên ngôn ngữ trong trường vô cùng khó tính. Giờ đây, Hyori lại muốn biết tiếp sự thật về người đã viết dòng chữ ấy. Hyori có cảm giác người đã viết nó rất lãng mạn và sâu sắc. Một cảm giác mông lung và quen thuộc.
-Hi…! – Taeyang lại xuất hiện đột ngột. Hyori đóng cuốn sổ tay lại.
-Gì nào?
-Hôm qua cậu xem mình diễn xong lại bỏ đi đâu làm Daniel hyung kiếm mệt nghỉ? – Taeyang hỏi.
-Ừ thì tự dưng muốn đi loanh quanh thôi.
-Hôm qua thấy mình … sao?
-Diễn hay lắm, hèn gì nhiều cô mê.
-Khì khì, thật không đấy?
-Tin hay không tuỳ cậu…mà sao cậu bảo sắp ra album mà thấy có vẻ phơi phới đấy nhỉ? – Hyori bắt đầu đóng những cuốn sách khác lại chuẩn bị trả về chỗ cũ.
-Ừ nhưng mình không muốn nợ môn nên ráng lết đi học…còn vài tuần nữa thôi. Mình nghe đâu sẽ đụng độ với Jihoon hyung, lo quá,anh ấy đông fans lắm vì đánh qua Nhật với Trung Quốc mà.
Hyori đang xếp những cuốn sách lên kệ thì dừng lại. Việc nhắc đến và vô tình nghe cái tên ấy luôn khiến Hyori có chút bất ổn về cảm xúc.
-Oh, mong là…cậu sẽ thắng lớn anh ta.
-Hình như cậu cũng quen hyung ấy mà…không còn liên lạc gì sao?
-Thì…đóng MV chung thôi, sau này không còn nhớ đến thì liên lạc làm chi?
-Thế à…
-Bae này, lớp cậu…cậu có hay để ý chỗ mình ngồi trong cái phòng giảng lớn ấy… lớp cậu ai hay ngồi chỗ ấy vậy? - Hyori cố tình đánh trống lảng, không muốn bàn thêm điều gì có thể dẫn đến việc phải nghe cái tên đó một lần nữa.
-Ai? … Mình nhớ là không có ai cả! Nhưng sao?
-À không…mình chỉ hỏi bâng quơ vậy ấy mà – Hyori quay lại và cố cười tỉnh rụi với Bae.
Preview chap 43:
Tôi không ngừng suy nghĩ và cố giấu đi bằng việc càm ràm lại Hyori. Tôi nghĩ một cách đơn giản, tìm cách đưa con bé về cuộc sống trước đây sẽ tốt hơn, con bé sẽ quên đi mọi thứ nhanh chóng hơn. Nhưng tôi tự hỏi, liệu sẽ được bao lâu?
Một mùa xuân nào đó…cậu ấy sẽ lại trở về kia mà…