Page 2
Gửi Soon Shim (1)
Khi con mới tầm khoảng 6 tuổi, mẹ cứ chắc mẩm rằng con thuộc giống Poodle hay Cocker Spaniel gì đó. Con đã phải lang thang vất vưởng trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cho đến khi được một người lính cứu hỏa bắt gặp. Câu chuyện của con là thế đấy.
Khi lần đầu tiên mẹ thấy con, lông của con rối bù xù và bẩn tới mức mẹ không tài nào phân biệt nổi con thuộc giống gì luôn.
Một tình nguyện viên làm việc trong trại lưu trú động vật nơi con từng ở đã bảo với mẹ là thấy con bị lôi ra khỏi chuồng để ép tiêm thuốc cho tới chết. Và hình như con cũng cảm nhận được điềm gở đang tới gần. Trước đó, con rất yên lặng và trầm tĩnh, nhưng sau khi bị người ta ra sức lôi khỏi chuồng thì con bỗng sủa nhặng xị và quyết liệt chống cự. Mẹ không thể tượng tượng nổi con làm điều đó thế nào nữa. Bởi con chưa bao giờ đánh mất đi tính khí ôn hòa của mình trong bất cứ sự kiện nào tham gia cùng mẹ. Khi mẹ tưởng tượng về cảnh ấy là mẹ lại thấy buồn đau khôn xiết.
Người tình nguyện viên cũng có cùng cảm giác với mẹ. Cậu ta đã hứa với mẹ rằng sẽ cho con vào danh sách chờ được nhận nuôi và đưa con tới bệnh viện thú y nằm ở gần nơi lần đầu cậu ta thấy con. Ngoài ra, con còn rất ngoan ngoãn, dễ bảo và thân thiện với mọi người. Đó là lý do cậu ta đặt cho con cái tên Soon Shim. Bởi tiền viện phí nằm tĩnh dưỡng ở bệnh viện thú y quá đắt đỏ, nên cậu ta đã quyết định mang con tới trại lưu trú động vật ở Andong một thời gian. Và rồi mẹ đã tình cờ gặp con khi đang làm tình nguyện ở đó.
Mẹ nghĩ hai mẹ con ta có lẽ đã chẳng thể gặp nhau, nếu con không xảy ra chuyện và nếu mẹ không tham gia vào các công tác bảo vệ động vật.
Mẹ cũng tin rằng duyên phận đã định đoạt chúng ta phải ở bên nhau. Con có thấy điều đó thật kì diệu không?
(*Tên của người Hàn thường có nguồn gốc từ tiếng Hán. Soon Shim (순심) trong tiếng Hán được viết là 純心, nghĩa tương đương như một trái tim thuần khiết, nhu mì).
(*Tìm hiểu thêm về giống chó Poodle và Cocker Spaniel)
Gửi Soon Shim (2)
Thỉnh thoảng Papillon lại hiện lên trong tâm trí mẹ.
Trước khi chết, nó có gặp được ai đó giống như con gặp được mẹ không?
Nó có mối quan hệ tốt đẹp nào đó với ai không?
Mẹ thực lòng rất muốn điều đó xảy ra.
Và rồi mẹ lại bắt đầu nghĩ.
Một ai đó cũng sẽ nhớ con giống như mẹ nhớ Papillon, phải không?
Chắc chắn trước kia đã có người nào đấy chăm sóc và nuôi nấng con.
Mẹ nghĩ người ấy chẳng bao giờ có thể bỏ rơi một đứa bé hiền lành và thông minh như con đâu, mà chỉ là người ấy đã để lạc mất con thôi.
Mẹ cũng nghĩ rằng người ấy vẫn nhớ con và đợi con quay về.
Nếu người ấy nhìn thấy hai mẹ con ta ở một nơi nào đó, thì mẹ thực sự rất muốn nói với người ấy rằng…
Soon Shim đang sống tốt hơn bất kì ai.
Và tôi sẽ chăm sóc nó, để nó không bao giờ phải trải qua cảm giác ấy lần nữa.
Tôi hứa đấy.
Chào con, CoCo.
Ở nơi đó thế nào?
Con khỏi bệnh rồi phải không?
Mẹ nhớ con nhiều lắm.
Quãng thời gian tập thích nghi của Sun.
“Hyori à, tụi chị đang bảo vệ những con vật bị bỏ rơi. Em có muốn nhận nuôi bé mèo này để MiMi bớt cô đơn không?”
Trong khoảng thời gian ấy, việc mất đi CoCo đã khiến tôi cảm thấy vô cùng khó khăn. Do đó, người bác sĩ điều trị cho CoCo đã đề nghị tôi nhận nuôi bé mèo mà cô ấy chăm sóc suốt một năm nay. Tên của nó là Sun. Tôi đã đồng ý và ghé đến bệnh viện. Người bác sĩ vừa khóc vừa bảo, sắp tới có thể sẽ còn thêm rất nhiều những con vật bị bỏ rơi, và cô ấy nghĩ rằng nên gửi nó đi, ngay khi tìm được một người chủ tốt. Hẳn hai người họ đã quấn quít với nhau lắm. Khi bạn trao cả trái tim cho thứ gì đó thì sẽ luôn cảm thấy như thế. Bạn gửi chúng đi, cũng đồng nghĩa với việc gửi đi một phần trái tim bạn, và rồi thi thoảng bạn lại nhớ chúng khắc khoải bởi nỗi trống trải trong lòng. Chắc chắn họ đã có rất nhiều kỉ niệm suốt một năm qua. Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn khi được nắm giữ một mảnh trái tim ngọt ngào ấy.
Ngay khi về tới nhà, Sun liền nằm cuộn tròn dưới gầm giường, và chẳng hề đi đâu khác suốt 4 ngày sau. Nếu MiMi vô tình đi ngang qua thì nó sẽ ngay lập tức gầm gừ, tru tréo. Một ngày kia, nó cứ thơ thơ thẩn thẩn nơi rèm cửa, và nếu tôi thử lại gần là nó liền trốn biệt đi ngay. Lần khác, nó ngồi trên bệ cửa sổ, và cứ chui xuống gầm giường mỗi khi tôi tiến lại gần. Phải chăng Sun không muốn ở bên tôi?
Giả dụ nó không thích nghi được thì sao? Có lẽ tôi chẳng nên đem nó về làm gì. Vậy nhưng sau đó một tuần, Sun bắt đầu chơi đùa cùng MiMi. Tôi rất xúc động khi thấy Sun đã chấp nhận và dần coi chúng tôi là gia đình của nó.
Một vài người từng nhận nuôi những con vật bị bỏ rơi đã gửi trả chúng lại, vì không đủ kiên nhẫn chờ đợi khoảng thời gian chúng tập thích nghi với môi trường mới. Vạn vật đều cần thời gian làm quen trong môi trường xa lạ. Nếu bạn đã quyết định nhận nuôi, cho dù có không thích chúng thì vẫn phải chờ đợi nhé. Bạn sẽ cảm thấy thế nào khi một người đàn ông bạn mới gặp đòi hôn bạn đây? Tất cả mọi thứ đều cần thời gian. Vậy nên làm ơn hãy chờ đợi. Tận cùng của sự chờ đợi chính là hạnh phúc!
Sam Sik!
Một mùa đông nọ, tôi đi theo tiếng khóc than đằng sau tòa nhà, và thấy nó ở đấy. Một bé mèo khóc lóc rền rĩ vì mắc kẹt trong bẫy chuột. Tôi đã cứu nó ra và rồi nó trở thành gia đình của tôi. Ban đầu, nó chẳng hề giống một bé mèo thất lạc tí nào. Bởi nó vô cùng đáng yêu và dễ mến. Nhưng sau này, tôi mới phát hiện ra rằng nó không chỉ đáng yêu và dễ mến đối với mình tôi. Tôi đã đặt cho nó cái tên Sam Sik, vì cứ tưởng nó là đực. Nhưng thật ngạc nhiên làm sao! Thằng bé, à không, con bé có chửa. Mới tí tuổi đầu và chẳng thèm xin phép tôi.
(*Cái tên Sam Sik được lấy từ bộ phim truyền hình 'Tên tôi là Kim Sam Soon')
Mẹ phải làm gì với con đây?
Bố của đứa trẻ chính là MiMi, giống đực rựa duy nhất trong nhà. Ngay cả trong mơ tôi cũng chưa từng nghĩ chúng sẽ lừa dối tôi. Bụng của Sam Sik càng ngày càng to, và tôi cứ lo rằng con bé bị ốm hoặc ăn nhầm thứ gì đó. Tôi thực chưa từng nghĩ đấy là hậu quả của việc quá gần gũi với MiMi. Tôi đã đưa con bé tới bệnh viện để kiểm tra, và ôi chúa tôi. Con bé có bầu! Bụng mang dạ chửa trong khi tôi không có đủ khả năng để chăm sóc thêm một đứa bé nào nữa. Oh my god.
Tôi đã kinh hồn bạt vía và chết sững cả người. Nhưng chửa thì vẫn là chửa, thế nên tôi bắt đầu quan tâm tới con bé hơn. Cho con bé ăn thực phẩm bổ dưỡng, và đưa con bé đi siêu âm. MiMi thì trông như chẳng hề biết Sam Sik bé bỏng rơi vào tình trạng này là tại vì nó. Cái tên trộm oắt con này.
Vì bạn của tôi muốn thằng bé nối giống với mèo nhà họ, nên tôi đã không mang thằng bé đi triệt sản. Nhưng khi tụi tôi đưa chúng vào cùng một chỗ thì lại chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Bé mèo của bạn tôi toàn bỏ đi theo những con mèo đực khác. Tôi cứ tưởng thằng bé MiMi này có vấn đề gì đó, và rồi phát hiện ra rằng vài chú mèo trầm lặng thích ở một thân một mình và không muốn nối giống. Tôi đã nghĩ MiMi quá ngoan hiền và trầm lặng, và chắc mẩm sẽ không có chuyện gì xảy ra, vậy nên tôi đã không mang thằng bé đi triệt sản!
……
Đúng thế, MiMi.
Con là giống đực.
Đúng là giống đực, con trai à.
Mẹ phải làm gì với con đây?
Vào một đêm hè bão bùng sấm chớp, Sam Sik bắt đầu những cơn đau chuyển dạ. Người ta bảo rằng mèo thường đi tìm những chỗ trú an toàn để vượt cạn khi biết mình sắp sinh. Sam Sik cũng đã ngó lơ phòng đỡ đẻ được chuẩn bị đầy đủ tiện nghi và trốn trong nhà kho. Một, hai, ba... Con bé hạ sinh được cả thảy bốn đứa, mỗi đứa cứ lần lượt 30 phút một. Sau khi sinh, theo bản năng, mèo mẹ sẽ cào rách màng bào thai và gạt đi nước đang chảy trong mũi của mèo con. Nhưng tôi đoán Sam Sik còn quá nhỏ, nên con bé chỉ làm như thế với duy nhất một đứa. Vì vậy số còn lại sẽ do tôi phụ trách, xé rách màng bào thai, cắt đi sợi dây rốn. Tôi nghi ngờ tự hỏi không biết mình có thể làm thật tốt. Nhưng kinh nghiệm quan sát cẩn thận những người đỡ đẻ cho Merry trước kia đã giúp tôi ít nhiều.
Bởi lúc đi siêu âm, bác sĩ bảo rằng con bé sẽ sinh ít nhất là 5 đứa. Nên tôi đã chờ thêm 2 tiếng, 2 tiếng, rồi lại 2 tiếng... Và 10 tiếng cứ thế trôi qua. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã ngủ gà ngủ gật vì phải căng thẳng quá lâu. Khi tôi đang ngủ, Sam Sik đã hạ sinh thêm 2 chú mèo con, nhưng chúng lại không được săn sóc kịp thời. Vậy nên tới lúc tôi phát hiện ra thì 2 đứa nhỏ đã chết từ lâu.
2 đứa nhỏ lai giữa giống mèo Chinchilla MiMi và mèo hoang Sam Sik đã mãi mãi ra đi trước cả khi kịp mở mắt. Nếu tôi lưu tâm và chú ý hơn thì những đứa trẻ vô tội ấy đã không phải chết. Lại thêm một lần nữa tôi để mất chúng, giống như đã để mất Merry và Papillon ngày trước. Nhẽ ra tôi phải chú ý hơn và không bao giờ được ngủ. Nhẽ ra tôi không bao giờ được phép rời mắt khỏi chúng. Tôi căm ghét chính mình vì luôn làm một kẻ vô tâm.
Dù sao thì đấy mới được gọi là cuộc sống. Những bé mèo đã mất khiến trái tim tôi vô cùng đau đớn, nhưng 4 đứa còn sống thì lại rất đáng yêu. Chúng khiến tôi vui vẻ và cười suốt. Cảm giác thật tuyệt khi được ngắm nhìn những bé mèo ngọ nguậy, quấy phá. Chắc có lẽ chính tay tôi đã đỡ đẻ cho chúng, nên tôi lại càng cảm thấy hạnh phúc hơn. Vậy nhưng tôi không nghĩ mình có thể nuôi nấng tất cả bọn chúng, bởi tôi đã có 5 đứa nhóc cần phải chăm sóc ở nhà rồi. Soon Shim, MiMi, Sunny, Sam Sik và Sarang. Mặc dù cảm thấy rất buồn, nhưng tôi vẫn quyết định tìm một người nào đó tốt bụng thay tôi nuôi nấng chúng. Anh của ca sĩ Da Hae đã nhận nuôi 2 bé, 2 bé còn lại thì về tay cặp đôi thiết kế thời trang Steve và Yoni. Tất cả bọn nhóc đều nhận được rất nhiều tình thương từ chủ của mình. Trông thật giống một kết thúc có hậu phải không? Tai nạn xảy ra giữa MiMi và Sam Sik.
Một bức ảnh của Tashi và Lashi được chị Yoni đăng lên twitter.Chúng lớn hơn trước nhiều quá.
Gửi Sam Sik
Mẹ thực tâm mong rằng con đã quên hết những ký ức đau buồn về góc phố lạnh lẽo ấy. Con đang có một quãng thời gian tốt đẹp trong căn nhà ấm áp và tràn đầy tình thương. Mỗi khi thấy con đưa mắt ra ngoài cửa sổ là mẹ lại đoán con đang nghĩ tới bọn trẻ và gia đình của mình. Nhưng có gì đâu mà phải lo lắng cơ chứ. Bọn trẻ của con đang rất hạnh phúc và an toàn bên những người chủ vô cùng tốt bụng. Và cả gia đình con cũng thế. Kể ra cũng khá lâu rồi, sau khi đem con về nhà được vài ngày, mẹ đã quay trở lại nơi tìm thấy con để kiểm tra thử xem gia đình con có còn ở đó nữa không. Và đúng như mẹ nghĩ, có 4 bé mèo nhỏ trông giống anh chị em của con, và 2 chú mèo to đang ở đó. Chú mèo tam thể nhìn có vẻ giống người mẹ, còn người cha là mèo trắng đen tuxedo. Lúc ấy, mẹ thực chẳng biết phải làm gì nữa. Mẹ không thể mang tất cả về, cũng chẳng thể cứ để chúng ở đó. Mỗi tối mẹ lại mang thức ăn đến, và thấy mèo mẹ đang có chửa. Mẹ rất lo lắng về anh chị em của con. Bởi trông chúng thật gầy gò, ốm yếu khi so với con, một đứa cứ lớn như thổi trong nhà. Mẹ chắc mẩm anh chị em của con sẽ bị bỏ bơ vơ lại một mình, và nếu cứ đợi tới lúc đó thì mọi chuyện sẽ quá muộn màng và chẳng thể cứu vãn được nữa. Vậy nên mẹ đã đem chúng tới bác sĩ thú y để chúng được nhận nuôi tới một gia đình tốt.
Con vẫn còn lo lắng sao?
Hay đấy là hội chứng trầm cảm sau sinh?
Cũng có thể lắm chứ.
Mẹ hiểu mà.
Ngay cả khi con tiểu tiện ở khắp mọi nơi.
Hay béo úc ích và trông giống như một người đang ngồi.
Thì mẹ vẫn yêu con nhiều lắm.
Nhưng làm ơn.
Đừng đi trên giày thể thao của mẹ.
Đừng đi ở đó.
(*Tìm hiểu thêm về hội chứng trầm cảm sau sinh tại đây)
Sam Sik yêu dấu của mẹ.
Mẹ cực thích cái dáng chụp ảnh của con.
Nhưng hãy giảm một ít cân để tốt cho sức khỏe nhé.
Cách thức yêu của Soon Shim
Giống như lời thú nhận của tôi trước kia, ban đầu tôi đã không có cảm giác tốt đẹp đối với Soon Shim cho lắm. Khi Soon Shim đến với chúng tôi vào mùa đông năm ấy, MiMi, Sunny và Sam Sik đã đồng loạt chĩa mũi dùi vào Soon Shim. Tất cả làm ơn hãy chung sống thật hòa thuận nào. Soon Shim từng bị bắt nạt và đọa đày trong trại lưu trú động vật rồi. Vậy nên tôi hy vọng những bé mèo của mình sẽ không đối xử như thế với Soon Shim. Nhưng thẳng thắn mà nói thì ngay cả tôi cũng đã chẳng thể bao bọc và che chở thật tốt cho Soon Shim.
Bởi trái tim tôi cứ hướng về Soon Shim nên tôi đã mang con bé về nhà. Nhưng do Soon Shim quá gầy gò và trông không được đẹp cho lắm, nên ngay khi con bé vừa xuất viện, tôi liền đưa nó đi tỉa tót tóc tai, khiến nó nhìn lại càng xấu xí hơn. Tiếng bước chân của con bé là thứ làm tôi khó chịu nhất. Dù những chú mèo có chạy nhảy khắp nơi thì cũng sẽ không phát ra tiếng động nào. Nhưng riêng Soon Shim thì lại phát ra tiếng ồn khiến tôi chói tai vô cùng.
Biết bao nhiêu ngày trôi qua như thế rồi? Tồi tệ hơn cả là con bé còn tè bậy trên sàn phòng khách. Tôi nghĩ con bé cần phải được dạy dỗ lại. Vậy nên tôi quyết định nhốt Soon Shim vào một cái hộp rồi để trong buồng tắm đứng suốt 30 phút. Tôi đã cân nhắc rất lâu trước khi quyết định làm thế, bởi tôi không muốn dạy dỗ nó bằng cách la mắng hay quát tháo, đó chỉ là ý nghĩ của riêng tôi thôi. Không giống như dự đoán của tôi, con bé đã khóc hết nước mắt trong buồng tắm đứng, và kể từ đó, con bé không còn ị hay tè bậy trong nhà nữa.
Tôi nghe người ta nói rằng khi những chú chó bị bỏ rơi được nhận nuôi, chúng thường cố gắng hết mức có thể để thu hút tình yêu và sự quan tâm từ chủ của mình. Có lẽ sự trừng phạt ấy đã khiến Soon Shim bị tổn thương nặng nề về tinh thần. Tôi muốn con bé giải quyết nỗi buồn của mình trên miếng đệm hoặc một nơi cố định nào đó. Nhưng con bé lại hiểu theo cách khác - không bao giờ được ở trong nhà.
Kể từ ngày hôm đó, Soon Shim chỉ giải quyết nỗi buồn của mình lúc chúng tôi ra ngoài tản bộ. Khi tôi về nhà muộn vì công việc hoặc ngủ nướng trên giường vào buổi sáng, con bé luôn cố gắng nín lại. Chỉ có 30 phút thôi mà. Tôi không hề trông đợi nó sẽ dẫn tới kết quả này. Hẳn con bé phải sợ hãi lắm. Lúc nào tôi cũng cảm thấy đau nhói nơi trái tim khi cái ngày đó ùa về trong tâm trí.
Thật may là con bé có vẻ bắt đầu quen dần với điều ấy. Sống mũi của tôi cay cay khi nghe nói con bé cứ đứng yên trước cửa sau mỗi lần tôi ra khỏi nhà. Tôi đã không để ý tới tình cảm mà con bé dành cho tôi nhiều như thế nào. Mới đầu con bé hẳn phải khó chịu lắm. Sao tôi lại chẳng hề quan tâm tới điều đó cơ chứ? Con bé đã phải thích nghi với một môi trường hoàn toàn mới. Tôi cảm thấy áy náy và tội lỗi vô cùng.
(*Miếng đệm a.k.a nơi cảm xúc thăng hoa của chó)
Tại sao cơ chứ?
Tôi luôn tự hỏi bản thân mình như thế, và câu trả lời lúc nào cũng thật đơn giản.
Bởi vì tình yêu.
Mặc dù rất lấy làm tiếc khi bản thân mình không hoàn hảo.
Thì tôi vẫn chẳng thể nào từ bỏ được.
Vậy nên ngay cả khi phạm sai lầm và hối tiếc.
Thì tôi sẽ tiếp tục lấy chúng làm bài học cho mình.
Tôi đã chọn con đường này.
Có thể sẽ đến đích chậm hơn một chút.
Và cũng có thể bị lạc mất phương hướng.
Nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục bước về phía trước.
Động vật là thế đấy.
Và nhất là những chú chó.
Chúng chẳng bao giờ quan tâm xem chủ của nó có giàu sang và sở hữu một ngoại hình đẹp hay không.
Tình yêu của chúng đối với chủ của mình mãi mãi không thay lòng đổi dạ.
Một thứ tình yêu vô điều kiện.
Tôi luôn cảm thấy như thế khi nhìn vào Soon Shim.
Một cuộc sống làm ngôi sao và nghệ sĩ giải trí suốt 30 năm.
Tôi rất biết ơn đối với tất thảy những tình cảm mến mộ mà mình đã nhận được.
Và tôi lo sợ một ngày nào đó thứ tình cảm ấy sẽ thay đổi.
Dẫu biết khi làm một ngôi sao thì không thể tránh khỏi cái cảm giác lo sợ ấy.
Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy lạnh lẽo ở một góc nơi trái tim.
Và tôi không thể đo đếm nổi mình đã cảm thấy nhẹ nhõm thế nào khi được Soon Shim trao cho thứ tình yêu vô điều kiện đó. Nó khiến trái tim tôi ấm áp vô cùng.
Mọi sự khởi đầu có thể bắt nguồn từ việc thiếu thời gian.
Nhưng mọi sự khởi đầu cũng có thể bắt nguồn từ việc thừa thời gian.
(*Ý Ri muốn nói ở đây là người thì bắt đầu làm một thứ gì đó mới mẻ vì không còn nhiều thời gian, người lại vì có quá nhiều thời gian nên mới bắt đầu làm một thứ gì đó mới mẻ)