Chap 10: thay đổi
Gần khu căn hộ của Daesung,những cơn mưa mùa hè lại bắt đầu rơi.Một bóng người cao lớn hấp tấp chạy tìm chổ trú.Cuối cùng,anh nhanh chân chạy đến mái hiên của một tiệm tạp hóa gần đó.Dùng tay lau những giọt nước còn đọng trên mặt,anh khẽ nhăn mày nhìn ngoài trời,lòng thì tự nói với mình
_Đúng là một ngày xui xẻo.Hết xe hư lại gặp phải mưa.Daesung ơi,không phải vì cậu mình cũng chẳng đến tận đây để gặp mấy chuyện này đâu.
Đan hai tay lại,anh nhăn nhó nhìn những hạt mưa ngày càng nặng hạt.Nhưng…một mùi hương thật nhẹ nhàng thoảng qua.Theo bản tính trời cho của mình,Top liền quay qua nhìn về phía bên trái.
Ở đầu bên kia, một cô gái đang thẩn thờ ngắm nhìn những hạt mưa rơi xuống.Cô ấy có một đôi mắt thật đẹp,như một mặt hồ mùa thu trong xanh phẳng lặng không chút gợn sóng.Trong một chốc lát,anh như bị chìm sâu trong mặt hồ đó vậy.
Không chỉ có đôi mắt ấy,đôi môi nhỏ xinh,làn da trắng hồng,và rất nhiều,rất nhiều điểm nữa trên gương mặt thiên thần của cô đều khiến anh đứng sững người không thể thốt nên lời.
Và rồi…bất chợt,thiên thần ấy quay về phía anh.Tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực,anh lúng túng không biết nên làm chuyện gì.
Nhấc từng bước một,cô sãi bước đến bên anh.
_Tôi…tôi…-anh ấp úng
_Hãy đứng yên nào ! – cô gái đột nhiên lên tiếng.
Đứng sát lại gần anh,đôi môi ấy như khẽ mỉm cười vậy.Rút từ trong chiếc túi xách một cây kim,cô nhẹ nhàng,thanh thoắt khâu lại chiếc nút gần đứt khỏi chiếc áo vest ấy.
Việc làm đó khiến anh như bị một dòng điện chạy ngược từ trên xuống dưới.Hai tay như bị đông cứng,một cách lúng túng anh không biết phải làm gì,đành xuôi theo những gì cô nói.
_Xong rồi ! – cô gái mỉm cười đút chiếc kim vào túi.
_Cám ơn !- lấp bấp
_Uhm... Mưa tạnh rồi…Bye bye !- cô vui vẻ vẩy tay chào anh rồi nhanh chóng bỏ đi.
_Đợi đã – Top vội lên tiếng nhưng…chiếc bóng nhỏ ấy đã hòa mình trong dòng người biến mất.
Chỉ còn Top ở lại thẩn thờ nhìn theo hối tiếc.
…
Chán nản gỏ chiếc cửa nhà Daesung,trong lòng Top đã không còn một chút hứng thú nào đến việc thăm người bạn của mình nữa.
Trong một thoáng,chiếc cửa được mở ra.
Không tin vào mắt mình,Top bị dòng điện ấy chạy qua người lần thứ hai trong ngày.Trước mặt anh bây giờ là gương mặt rạng rỡ của cô gái dưới mưa lúc nãy.
_Là anh ?- đôi mắt tròn xoe của cô thoáng vẻ ngạc nhiên
_Anh…anh…
Cùng lúc đó
_Top vào đi !- Daesung từ trong nhà bước ra vẩy gọi
_Đây là anh bạn ăn chơi của anh à?-Dara quay qua nhìn Daesung còn Top thì vẫn chưa đóng chiếc miệng đang há hốc của mình vào.
…
Sau một vài phút xã giao giữa hai con người ấy,nhân lúc Dara chạy vào pha trà thì Daesung liền quay qua nói khẽ vào tai Top.
_Cậu giúp tớ trốn khỏi đây đi !
_Hả ? – Top vẫn còn chưa hết bỡ ngỡ với người em gái của Daesung thì lại chịu thêm một lời đề nghị không đầu không đuôi.
_Mình đi đây.Cậu nhất định phải giữ chân cô bé rắc rối đó lại.
Vừa dứt lời,Dae đã vơ lấy chiếc áo khoát bên cạnh,chạy ba chân bốn cẳng ra cửa.
Khi chiếc cửa vừa đóng lại cũng là lúc Dara bước ra khỏi bếp
_Anh Daesung ?-cô ngơ ngác lướt mắt nhìn xung quanh.
_Cậu ta đi vào nhà vệ sinh rồi ! – Top liền nhanh trí đáp lại,tay chỉ về hướng phòng Daesung.
Nhưng chính cái chớp mắt liên hồi của Top đã bán đứng anh,Dara liền đặt khay trà xuống rồi trao cho anh một cái nhìn trấn áp,cô rít lên
_Anh nói dối phải không ?
_Hả ?...Đâu có-Top vừa nói vừa ngó lơ sang chổ khác.
“Khỉ thật ! Sao mình lại như vậy chứ”-Top thầm nguyền rủa chính mình.
…
Trước cánh cửa khách sạn New Star.
_Hey girl !-một giọng nói vang lên ngăn những bước chân của Hyori lại.
Ngước mặt nhìn về phía tiếng gọi,trên khóe môi Hyori thoáng lên một nụ cười nhẹ như không.
Sãi bước lại chiếc xe hơi thể thao có một người thanh niên đang mỉm cười đứng trong gió,Hyori nói
_Tại sao anh lại ở đây ?
Mỉm cười nhìn cô,anh đáp
_Đi thôi ! Anh đợi em suốt một tiếng rồi đó- vừa dứt lời anh liền nắm lấy bàn tay cô,nhẹ kéo vào trong xe.
Chiếc xe nhẹ chuyển bánh,anh tươi cười nói
_Em muốn ăn gì ? Anh biết nhiều nhà hàng ngon lắm.
_Cái gì cũng được- cô trả lời bâng quơ,vờ như không quan tâm.Nhưng thật ra từ khi bước vào xe,cô đã chăm chú quan sát từng sự thay đổi của anh.Gương mặt rắn rỏi ấy đã hốc hác hơn nhiều,có lẽ sau nhiều ngày sốt cao...Và lúc này sự ăn năn về tính ngang ngược của mình khiến cô muốn làm một điều gì đó bù đắp cho anh.
Giọng cất lên thật nhẹ,chỉ đủ để anh vừa nghe thấy
_Anh không sao chứ ?
_Hả ?-Daesung như chẳng hiểu ý nghĩa câu hỏi,quay qua nhìn cô trong một thoáng rồi lại nhìn về con đường đằng trước.
Đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ,Hyori cố tình muốn giấu sự lo lắng của mình,nói lại lần nữa
_Nghe nói anh bị bệnh…
Ánh mắt anh chợt lóe lên một niềm vui,anh mỉm cười hạnh phúc nhìn cô.
Bất chợt,khẽ nắm lấy bàn tay đang để hờ hững trên đùi của cô.Anh đan những ngón tay của mình vào những ngóm thay thon dài ấy.Rồi đưa nó chạm nhẹ vào ngực mình.
_Em nghe thấy không ?
_Nghe thấy gì ?-Hyori nhìn anh với con mắt mở to
_Trái tim anh ! Nó vẫn đập một cách mạnh mẽ đấy thôi- rồi lại mỉm cười,anh nói tiếp- Anh vẫn khỏe !
Và cứ như vậy,đôi bàn tay ấy vẫn cứ nắm chặt lấy nhau suốt chặng đường còn lại.Tuy không hề có một tiếng nói nhưng dường như cả hai có thể hiểu từng cảm giác của đối phương.
_Em muốn đi đâu.Nếu cứ như thế này chắc anh chết mất.Từ sáng đến giờ chỉ có pizza trong bụng thôi.
_Pizza ?- cô ngạc nhiên nhìn anh
Gương mặt không chút gì thay đổi,anh nói
_Uhm…pizza.Cũng không tệ lắm.
_Hãy đi ăn cháo đi ! Người bệnh phải ăn cháo chứ
_Cháo ? Nhưng anh không biết tiệm nào bán hết
_Không cần ghé tiệm.Hãy để em nấu
_Hả ? Em nấu ?- vừa nghe đến đó,đôi mắt hí của anh đã căng ra hết mức.Hình ảnh về bữa cháo của Dara lại hiện về khiến anh ngao ngán.
_Hãy ghé chổ anh đi.Em sẽ nấu cho.
Tuy không mong đợi về bữa ăn này nhưng anh không thể làm phật ý của cô được.Nhất là ngày đầu tiên của buổi hẹn hò của hai người.Không nói thêm một lời nào,anh bẻ tay lái,chạy về căn hộ của mình.
…
Bước vào thế giới riêng của anh.Trái ngược với những dự đoán của cô,căn hộ được dọn dẹp rất chi là sạch sẽ và đặc biệt,không hề có một vết tích nào là đã từng có một cô gái nào ở đây.
Khẽ thở phào khi Dara không còn ở đây nữa.Anh quay qua nhìn Hyori
_Em thật muốn nấu cháo chứ ?
_Anh đợi em một chút-cô bỏ chiếc túi xách của mình xuống ghế sofa rồi xắn tay áo của mình,đi về phía bếp.
Nở nụ cười thích thú,anh lặng đứng phía sau nhìn cô đang thành thạo trong việc cắt gọt rau quả.
_Anh đừng đứng đó nữa.Mau giúp em đi !- cô vừa bật lửa vừa nói.
Thế là cả hai cùng chung tay nấu bếp.Cô chính là bếp trưởng còn anh là một anh chàng mới bước vào nghề,lóng ngóng,vụng về.
_Em đã nói là đừng cắt như vậy mà !
_Anh phải khuấy cho đều chứ !
_Đúng là ngốc mà !
Những câu cằn nhằn của cô liên tục được cất lên trước “tài năng” của anh. Tuy như vậy,nhưng không hề tỏ ra một thái độ khó chịu nào hết.Một cách vui vẻ như đứa bé lần đầu tiên được chơi một trò chơi mới,anh đều ngoan ngoãn nghe theo cô từng chút một. Cô nói anh cắt rau,anh sẽ cắt.Cô nói anh chạy đi mua gia vị,anh không hề chần chừ một giây nào mà chạy ra khỏi cửa thậm chí quên cả việc hỏi nên mua loại nào.
…
_Anh thấy sao ?- Hyori tròn mắt nhìn chăm chú khi anh bỏ vào miệng muỗng cháo đầu tiên.
Im lặng một lúc,gương mặt anh như hồng hào hẳn lên.Không hiểu sao chỉ là một muỗng cháo nhưng trong lòng anh cảm thấy ấm áp lạ lùng.Từ ngày mẹ rời bỏ anh,đây là lần đầu tiên có một người nấu cháo cho anh.Dường như đã quá lâu đủ để anh quên đi hương vị này.
_Ngon lắm- giọng anh như có chút thay đổi.
Tưởng mình đã có sai lầm nào đó trong tô cháo này,Hyori liền múc một muỗng đưa lên miệng.
_Anh đã nói ngon mà ! Em không cần thử lại đâu- anh mỉm cười nhìn sự lo lắng vu vơ đó.
_Uhm…Sao anh ?-Hyori thật sự thấy có gì khác lạ nơi anh.
Nụ cười anh trở nên đượm buồn,khẽ nói
_Em làm anh nhớ đến một người
_Ai ? Mối tình đầu ?-cô hơi cao giọng
_Mẹ anh. Bà nấu ăn rất ngon- giọng anh như nghẹn lại.Đã lâu rồi anh đã không dám nhắc đến từ thiêng liêng này.Hình ảnh nụ cười hiền hậu,vòng tay ấm áp dịu dàng lại trở về.
Daesung liền vờ cúi mặt xuống,ăn tiếp phần cháo của mình,để che dấu đi ánh mắt đang đỏ hoe .Không hiểu sao mỗi lần nhớ về bà,nước mắt anh cứ muốn rơi ra mà thôi.
Ngồi lặng nhìn anh,Hyori dường như cảm nhận được nỗi nhớ da diết ấy.Tuy không biết được câu chuyện của cuộc đời anh nhưng …nhìn thấy ánh mắt đau buồn,cô đơn như lúc ở tiệm đĩa CD ấy,cô không thể kiềm lòng mình được.
_Nếu anh muốn…sau này…em sẽ nấu cho anh- cô nói thât nhanh ở câu cuối như muốn che dấu sự ngại ngùng của mình.Có lẽ đây là lần đầu cô nói những điều như vậy.
Vẫn cúi đầu nhìn tô cháo,một nụ cười hạnh phúc chợt nở trên đôi môi anh.
Và bữa ăn đã trãi qua trong im lặng.Nhưng…Hyori có cảm giác mình đã tiến một bước dài để đến với con người thật của Daesung.
…
Cùng thời gian đó,tại con đường dẫn ra chổ đón xe buýt
_Sao anh cứ theo em hoài vậy ?- Dara quay người lại trao cho Top cái nhìn không mấy thiện cảm.
_Tối rồi.Em là con gái,không nên đi một mình như vậy.Với lại…anh cũng muốn đón xe buýt mà !-Top vừa nói vừa nhìn thái độ của Dara như sợ mình lại làm cô phật lòng.
Thở dài trước cái đuôi bám theo ấy,cô nói một cách hằn học
_Anh đi xe số mấy ?
_Hả ?- Bây giờ Top mới nhớ ra mình không hề biết gì về các chuyến xe buýt.
Lắc đầu với cái mặt nghệch ra của anh,cô nói một cách chán nản
_Thật không ngờ ! Anh không những là một tên ăn chơi mà lại còn không có một chút thường thức nào hết.
_Cái gì ? –Top trợn to đôi mắt đen tuyền của mình lên làm cho nó càng to hơn nữa.
_Đúng vậy chứ còn gì.Có lẽ trong đầu anh chỉ có mấy cô gái thôi…Rỗng tuếch!
Rồi bỏ mặc anh ở lại với nỗi tức tối,cô tiếp tục sãi bước.
Nhưng Top đã chạy thật nhanh qua mặt cô,dang hai tai che hết con đường nhỏ đó.
_Tại sao ?
_Cái gì ?
_Mới ngày đầu gặp mặt,tại sao em lại dùng con mắt ác cảm ấy mà phán đoán về con người anh.Như thế thật không công bằng.
Bật cười trước lời nói ấy,cô nói
_Vậy ai là người rủ anh Daesung bỏ học đi chơi ? Ai là người làm cho anh Daesung say khướt mỗi đêm ? Anh nói đi !
Cứng họng trước những sự áp đặt ấy của cô.Top bây giờ như một tội nhân đã được phán xét,không còn một cơ hội bào chữa.
_Nhưng…nhưng đó là chuyện quá khứ-ấp úng một cách tội nghiệp
_Vậy thì ai là người mới hai tiếng trước giúp anh Daesung bỏ trốn dù cho anh ấy đang bệnh?
Lúc này đây,anh đã bị hạ gục một cách hoàn toàn,đôi từng dang rộng khi nãy giờ đây buông xuôi như chính những hy vọng cải thiện hình ảnh của mình trong mắt cô vậy.
Không thèm để ý đến cái cột nhà trước mặt,cô liền vòng qua người anh,đi tiếp con đường còn lại.
…
Chiếc xe đậu trước cửa tòa nhà Hyori ở.Daesung nhanh chóng bước xuống xe,mở chiếc cánh cửa nơi Hyori ngồi,
Nhẹ bước xuống xe,Hyori khẽ nói
_Em vào đây ! Tạm biệt
Nhưng anh đã nắm lấy bàn tay cô
_Em định cứ thế mà về sao ? Đúng là…
Không đợi cô trả lời,Daesung đã dùng bàn tay còn lại của mình che đôi môi của cô rồi đặt một nụ hôn lên đó.
_Nếu không phải sợ em bị lây bệnh.Nhất định anh sẽ không hôn bằng cách này đâu !-mỉm cười ranh ma rồi vẫy tay chào tạm biệt cô- Good night !
Nhẹ kéo chiếc áo khoát che lòng ngực anh lại,cô nói
_Anh đừng đứng đó làm trò nữa,mau về nghỉ sớm.
Đáp lại lời tạm biệt đó bằng một nụ cười,anh vòng tay qua người cô,kéo thật sát vào lòng
_Như vậy thì ấm hơn rồi !
Mỉm cười,cô dựa đầu vào lòng anh.Cảm nhận sự ấm áp trong hơi lạnh về đêm của thành phố náo nhiệt này.
…
Những ngày tiếp theo trôi qua thật hạnh phúc.
Hyori ngày càng khám phá những mặt ẩn sâu trong con người của anh.Daesung giờ đây không còn là một công tử ăn chơi có tài móc họng người khác nữa.Cô nhận ra anh không hề hoàn hảo trong mọi chuyện,cũng có những lỗi lầm,sai sót.Anh rất kém trong việc nấu nướng dù cho sống một mình.Anh cũng không hề biết một chút gì về sửa chữa máy móc cho dù chỉ là một bóng đèn.Và từ những tai nạn nho nhỏ mà anh gây ra luôn là một nụ cười hiền lành,ngây ngô.Không biết từ lúc nào anh cười nhiều hơn trước,nụ cười nữa miệng đáng ghét đã được thay thế bằng những nụ cười tươi,ấm áp,tràn đầy tình cảm.
Và chính Hyori cũng dần nhận ra sự thay đổi trong cuộc sống hàng ngày của mình.Công việc vẫn là ưu tiên số một trong cô nhưng giờ đây cô đã biết tận dụng thời gian rảnh rỗi của mình để cùng xem một bộ phim,cùng nấu một bữa ăn,cùng tranh cãi về một vấn đề vu vơ,cỏn con với anh.
Trước sự thay đổi ấy,những người bạn của họ cũng không buồn tâm để suy xét sự việc.Bởi họ cũng đang có những vấn đề của riêng mình.
Seungri tuy dạo này vẫn hay la cà ở các quán bar vào đêm nhưng hình như anh đã không còn hứng thú như trước nữa.Có lẽ vì cô nàng Minzy lạnh lùng.Bỏ ra cả mấy tuần để theo đuổi cô nàng nhưng những gì anh nhận được chỉ là con số không và không.Không biết chắc lần này anh chàng bay bướm này có phải thật lòng hay không.Nhưng theo suy đoán của đám bạn thân.Trong chuyện này,thật lòng thì ít mà do cay cú thì nhiều.Một người luôn tự hào về mình như Seungri không thể chấp nhận việc mình bị từ chối thẳng thừng như vậy.
Tae Yang thì không thay đổi mấy,chỉ là có thêm một mối bận tâm mà thôi.Âm nhạc luôn chiếm thời gian nhiều nhất trong anh nhưng giờ đây,thời gian đó lại phải bị chia sẽ cho một người khác.Đó chính là Bom.Không hiểu có phải là duyên nợ hay không mà cả hai cùng học chung một lớp piano.Và tất nhiên,anh khó có thể yên lòng mà chú ý từ đầu đến cuối buổi học khi có một con két cứ mãi lảm nhảm bên cạnh.Cứ hễ anh có một hành động nào thì y như rằng Bom sẽ không dễ dàng bỏ qua,bắt đầu bằng những lời xa xôi sau đó là một cuộc chiến.
Và người thay đổi nhiều nhất chính là Top.Dường như sau ngày bị Dara phán án tử hình.Anh trở nên trưởng thành hơn trước.Không đi bar vào đêm nữa,anh dành thời gian đó vào việc nghiên cứu những cuốn sách về tài chính,về giá trị gia tăng,… tất cản những gì liên quan đến ngân hàng,anh đều nghiền ngẫm,khiến cho cha anh cũng không khỏi bất ngờ.
Nhưng thế giới là một bức tranh với ngàn vạn màu sắc.Thượng đế đã tạo ra những con người dễ hòa mình trước những gì khác lạ.Nhưng ngài cũng đã tạo nên những người mãi mãi không bao giờ thoát ra được con đường do họ tạo nên.
Ji Yong và Dara chính là hai người trong số ấy.Cả hai đều là con người cố chấp trong tình yêu,không hề biết viết hai chữ “từ bỏ” dù vẫn biết đó chỉ là một ngã cụt,không lối thoát.
Với Daesung,Dara chỉ là một cô em gái dễ thương,nhỏ bé.Nhưng với cô,anh lại là cả bầu trời.Từ lúc bảy tuổi,kí ức của cô đã gắn chặt hình ảnh của anh.Với cô,đó chính là một tình yêu vô điều kiện.Dẫu biết sẽ chỉ là đơn phương,chỉ là đau khổ nhưng…mãi mãi cô không thể giúp mình thoát khỏi cái kết được định sẵn ấy.Cứ ngày một trôi qua,nỗi lo sợ bị mất anh ngày một lớn dần.
Nếu tình yêu của Dara là vô vọng.Thì với Ji Yong… tình yêu là sự mòn mỏi vì chờ đợi.Anh không thể nhớ hết thời gian mình lặng đứng nhìn cô từ phía sau như kẻ ngốc.Nhưng…có lẽ chính thời gian ở Pháp là khoảng thời gian khiến anh thấy hạnh phúc nhất.Tuy không hề biết sự tồn tại của anh nhưng cảm giác luôn thật gần với cô khiến anh cảm thấy thật hạnh phúc.Tuy giờ đây,hàng ngày có thể liên lạc với cô bằng những dòng tin ngắn nhưng… sao cô lại ở quá xa anh như vậy ? Dần dần,anh nhận ra bên cạnh cô không chỉ có anh.Mà còn một người con trai khác nữa…
susannguyen203:chap này dài hơn các chap khác đó chị ! Chap này có nhắc một phần đến cặp Top-Dara.Bắt đầu những chap sau,câu chuyện sẽ bắt đầu gay cấn.Hi hi,mong chị thích !
Kc_Hyori:dạo này mình hơi bận nên viết khá ít,thông cảm nhe ! Uni nhà mình ngang bướng từ đó đến giờ rồi mà !hi hi !