phần típ theo
Tiếng dế lích rích, nhộn nhạo dưới tầng cỏ sũng nước, cái váy trắng bê bết bùn kéo lê dưới mặt đất. khoảng rừng trống hoác, kì lạ mở ra trước dôi mắt vô hồn của cô. Cánh cửa nhỏ hoen rỉ lúc lắc trên tấm bản lề mòn vẹt. Cô xuyên qua những ngôi mộ lớn, nhỏ, nhẹ nhàng. Tà áo trắng lấp loáng như mọt bóng ma vật vờ.
- Trả lại đây…
Ngôi nhà mồ to lớn lọt thỏm giữa những dây thường xuân rậm rạp, âm u. Trong cõi u mê, tim hyori đập thịch một cái rất nhanh, chùm sáng le lói hằn lên những vạt lá xanh thẫm, sũng nước. Chút lấp lánh xuyên qua làn mây xám xịt trong đầu, linh cảm của cô rất gần với Daesung. Tiếng “ bộp …bộp..” rất đều và nhanh vọng ra. Âm thanh quái gở trong ngôi nhà mồ vang lên đầy đe dọa. Hyorivens nhẹ chùm lá trước mặt, đôi chân trần bước qua những rễ cây nhấp nhô. Vùng sáng vàng của hàng ngàn ngọn nến lập lòe trong đôi mắt nâu u ám chợt bừng sáng. Daesung đang nằm ngay ngắn trên nắp một ngôi mộ lớn.
Bước chân khựng lại, người đàn bà xinh đẹp trong nhà bếp đứng đó cạnh anh, vẻ mặt ngời lên những tia sáng độc ác lập lòe nơi khóe mi sắc lẻm. Chiếc chày nhỏ nằm ngay ngắn giữa đống sọ người vỡ vụn, nham nhở. Chiếc váy ren màu trắng xinh đẹp rúm ró cuối căn phòng với mái tóc dài đen nhánh. Cô gái đó sợ hãi nép chặt vào tường. Hai ánh mắt chạm vào nhau. Sợ hãi, yếu ớt, đau đớn, hỗn loạn và cứng cỏi. Cô gái lắc đầu, ú ớ xua tay ra hiệu cho Hyori đi ra. Một cái lắc đầu nhẹ nhàng, đôi mắt ngập tràn hy vọng. Đôi mắt đen ngập trong tuyệt vọng, uất ức.
Người đàn bà thôi gõ vào đống sọ người vương vãi. Nụ cười quái dị vạch ra mọt đường đỏ thắm trên khuôn mặt trắng bệch. Bóng đen trên tường lập lòe, nhấp nhô, ma mị. Cái chày trên tay mụ vung lên đánh thẳng vào dầu Daesung đang nằm bất động. Bóng đen lao vụt ra từ khoảng tối âm u ôm chăt lấy người đàn bà. Hai cái bóng lồng vao nhau lăn tròn tren sàn nhà, chiếc chày rơi khỏi tay mụ đập long cong trên nền gạch. Mụ gầm lên giận dữ, những ngón tay bóp chặt vai cô, xương kêu răng rắc, đau đến vỡ vụn. Hyori vùng lên, những ngón tay đan vào tóc giật ngược ra sau.
- Dám hại Daesung ah? – Cô hét đến lạc cả giọng.
- Buông ra…. – Con mụ già thét đến chói tai, cô vẫn nắm chặt những sợi tóc đen, ghì chặt xuống sàn. Nhìn thẳng vào đôi mắt đen rực màu man dại.
- Takumi giết nó…lấy máu nó. Lời nguyền sẽ thành hiện thực…
Cái bóng trắng di chuyển lại gần chiếc chày. Daesung vẫn nằm đó, yên lặng… chiếc chày run rẩy vung lên. Nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong đôi mắt nâu, tức tưởi, nghẹn ngào…
- Làm ơn tôi xin cô….làm ơn đừng hại Daesung…
Cánh tay nhợt nhạt khựng lại. Màu đen đặc quánh, ướt sũng, méo mó….
Mụ già vùng lên những móng tay đỏ quạch xuyên qua gia Hyori đau rát, bằng sức mạnh kinh người mụ quật ngược cô xuống, ê ẩm, mảng tóc rối đứt tung trong tay. Hyori trườn trên sàn nhà níu mụ lại, ngón tay chạm vào một khối cứng ngắc, xù xì, không chần chừ cô chụp lấy ném mạnh vào người phía trước. tiếng rú đau đớn xuyên suốt căn phòng.
- Takumi …. Giết nó ngay đi… - cái chày vung cao hơn rồi lại hạ xuống.
- Đừng xin cô… người làm hại cô là mụ ấy…đâu phải chúng tôi. – hình ảnh cô gái ngồi bên cửa sổ say sưa ngắm nhìn tấm hình lóe lên trong đầu Hyori – Xin cô…nếu cô từng yêu ai đó xin cô nghĩ về tôi như chính bản thân cô vậy. Có được không, làm ơn….
- Giết nó…. - tiếng mụ già lại the thé cất lên giận dữ.
- Im đi…. – cái âm thanh kì dị, rin rít nơi cuống họng, đanh lại. – Đừng ra lệnh cho tôi
Màu đen kì lạ chuyển sang hướng Hyori.
- Cô không giống tôi.. Cô hạnh phúc hơn nhiều. Tại sao không phải là tôi, tại sao không ai làm vậy cho tôi?
- Vì người đó không thuộc về cô. Khi cô từ bỏ mọi thứ liệu có nghĩ rằng ở nơi nào đó có một người cả đời sẽ đợi cô chỉ vì cô mãi mãi là định mệnh của anh ta…. – Hyori giận dữ thét lên.
Cái chày rơi xuống long cong trên sàn nhà lạnh ngắt, nước mắt trượt qua những vết lở loét, chìm nghỉm…
- Mày phải ăn… Takumi…phải ăn.. – Mụ già chộp lấy cái chày.
Mái tóc đen phật lên giận dữ, trùm lây thân hình trắng toát. Cánh tay lạo xạo vươn ra rất nhanh chộp lấy cái cổ xinh đẹp. Một ánh mắt tối sầm, đau đớn, một ánh mắt hoảng hốt, ngạc nhiên giao nhau.
- Tôi không ăn… không một lần nào nữa …. 10 năm nay tôi đã dùng bàn tay này giết từng người một. 10 năm tôi hút
cái chất lỏng ghê tởm vào người, 10 năm cho cuộc đời thù hận của bà, 10 năm chưa bao giờ bà nhìn tôi là Takumi mà chỉ giống như một công cụ. Cái chết của tôi chỉ để biến thành công cụ. 10 năm cho nỗi đau đớn, sợ hãi, 10 năm cho những dằn vặt,…vì tôi là gánh nặng, là thứ quái ác làm bà đau khổ khi nhớ về bố. Mười năm, 10 lần chỉ 10 lần bà đến đây vào đêm trăng tròn tháng 10 để bảo tôi giết người. Tôi nghĩ tôi đi bà sẽ hạnh phúc hơn, sẽ bớt hận bố hơn. Nhưng rồi lại nghĩ ở lại bà sẽ bớt cô đơn hơn nhưng không bà vẫn chỉ biết hận. Tôi làm gì chứ, tôi có tội gì? Tôi là con bà mà, là con….mẹ ơi con là con mẹ mà….vì sao? Vì sao không yêu thương con vì sao chỉ nhận chìm con trong thù hận?
Nước mắt trôi qua đôi mắt sắc, ánh nhìn chợt dịu lại, đau đớn. mái tóc dài xuôi theo gió, lất phất đen nhánh, Takumi 18 tuổi, nguyên vẹn, thơ ngây, gò má hồng hào, đôi môi chum chím. Muwoif tám tuổi, con và mẹ, chúng ta sẽ quay về, về nhà, con nhớ chiếc piano, nhớ con gấu mẹ tặng con khi năm tuổi, nhớ những ngón tay dịu dàng, xinh đẹp mơn man trên tóc con. Mười tám tuổi… chỉ dừng lại ở đó. Bắt đầu chúng ta sẽ quay lại….
- Xin lỗi con… Takumi…mẹ điên rồi…
Mài đầu nhỏ lúc lắc
- Là con chưa bao giờ ngừng yêu mẹ, chưa bao giờ muốn bỏ mẹ một mình. Chỉ vì mẹ quá đau mà thôi, chỉ là lúc nào đó mẹ sẽ lại yêu con....
- Đi đi ..các người được tự do…. Hãy cám ơn cậu ta giùm tôi..cám ơn cả hai người…
Hầm mộ bắt đầu rạn nứt, rung lắc dữ dội. Từng mảng vữa rơi xuống, bụi tung lên từng đám mù mịt.
- Đi thôi…
- Hả?... – Daesung lôi tuột Hyori ra khỏi cửa. Trong đám hỗn độn của đất cát vẫn còn đó nụ cười hạnh phúc, những mái tóc đen phấp phới, bồng bềnh trong gió…
Trời sáng hơn, những vệt màu cam ấm vươn lên nền trời xanh thẳm. Nhấp nháy, xuyên qua những vạt lá rậm rạp….
- Chúng ta về nhà thôi….
- Anh dậy lúc nào vậy? – Hyori vắt vẻo trên lưng hắn hỏi lung tung.
- Đủ để biết mọi chuyện… eh..mà sao là anh … - Hắn hắng giọng hỏi lí nhí.
- Cái gì? Anh nói gì tôi không nghe? Mà lần sau còn dám thất hứa với tôi là không xong đâu đấy. Đã hứa là cùng về ….cùng …về..nhà. Sao lại ….bỏ.. rơi tôi…không…. – Tiếng nói yếu ớt tan trong cơn gió xa xôi. Hơi thở đều đặn phả vào gáy daesung nóng hổi.
- Biết rồi sẽ cùng về mà…. – Hắn mỉm cười ấm áp. Dường như hắn ngày càng mạnh mẽ hơn khi bên cạnh cô – “khối
nam châm hút rắc rối”. Đúng là ma quỉ cũng phải chạy mà….
12h50’ đêm…
Hắn tỉnh dậy trong căn phòng chật hẹp, tối bưng….
Cái bóng trắng rũ rượi trong mớ tóc dài ôm gối ngồi bên cạnh…
- Sao chưa giết tôi? Làm thì làm nhanh đi, khi nào hồn tôi tách ra tôi còn phải chỉ cho Hyori đường về nhà…
Hai bờ vai nhỏ run lên, tiếng nấc nghèn nghẹn, nhỏ xíu, kìm nén.
- Cô ấy thật sự quan trọng với anh vậy ah? Khong ở bên nhau có gì quan trọng nữa? cô ấy sẽ quên anh thôi…
- Này tôi nói thật nhé. Chưa thấy con ma nào nhiều chuyện như cô đâu. Hay cô khong phải ma, nếu vậy thì nói cho tôi vui đi. Chứ trong phim con ma nào cũng lừ lừ tiến tới …phập…acx..xong. – Hắn hào hứng diễn tả trong lòng dậy lên nỗi thương cảm với con ma nhỏ, lúc nào cũng lầm lũi một mình.
Và hình như người sắp chết tự dưng tốt bụng và dũng cảm hẳn, chắc level sắp nâng lên tầm vóc mới nên nó khác. Còn gì để mất đâu mà sợ.. Mải mê với cái ý nghĩ điên cuồng, vớ vẩn trong đầu, vừa quay sang bên cạnh hắn đã rú lên thảm thiết
- Thế này đã giống chưa? – Cái khuôn mặt ấy lại rữa ra, mảng còn, mảng mất làm hắn điếng hồn.
- Giống rồi. Thôi biết cô là “ ma xịn” làm ơn quay lại như cũ đi. Giật cả mình.
- Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi?
- Uh, thì tại cô ấy ngốc lắm, khi nào cũng ra vẻ mạnh mẽ, ngốc đến tội nghiệp. chúng tôi gặp nhau cách đây 5 tháng, lúc ấy trời rất nóng…. Mỗi ngày nhìn cô ấy cười đã là một thói quen. Mỗi ngày cãi nhau một trận, 2 ngày 1 trận nhỏ, 3 ngày một trận lớn, kiếm cỡ mà cãi.
- Vui thật… - Tiếng rin rít thích thú chìm vào mớ suy tưởng của Daesung.
- Nhưng dần tôi nhận ra mỗi thứ thuộc về cô ấy đã ở trong trái tim tôi - một vị trí rất lớn. có lẽ càng ngày càng yêu cô ấy hơn..
- Nhưng khi anh chết đi, cô ấy chỉ có thể đau khổ 1, 2 tháng qua lắm thì nhiều năm sau mọi thứ rồi cũng tan biến hết… - Con ma hạ giọng xuống thật thấp vặn vẹo.
- Tôi chẳng biết bao lâu thì cô ấy quên tôi. Mà chắc tốt hơn cả là quên luôn đi…càng nhanh càng tốt. Tôi không thích nhìn thấy Hyori buồn.
Cái bóng trắng bật cười thích thú, đau đớn.
- Anh ấy đã rời bỏ tôi, anh ấy đã buông tay trước. Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy hạnh phúc bên ai đó…thật sự không muốn.
- Anh ấy? người yêu cô? –Daesung ngạc nhiên lặp lại.
- Trước khi chết tôi vẫn là con người mà. Anh ấy là….
Tấm ảnh nhàu nhò cất cẩn thận trong túi áo, đôi tay nâng niu, run rẩy dưới ánh sáng lờ mờ.
- Tới giờ rồi xin lỗi vì không giúp được anh. Tấm ảnh này, nếu có thể anh giữ giùm tôi nhé…nó nặng lắm. Nếu được đi lại tự do tôi cũng muốn nhìn thấy anh ấy hạnh phúc – 1 lần nữa. Có lẽ sẽ thanh thản hơn… - Cái bóng lê từng bước nhỏ ra khỏi cửa.
- Cô vẫn hay nói chuyện với người sắp chét thế này ah? – Khuôn mặt xinh xắn ẩn hiện dưới mái tóc đen quay lại, mỉm cười. có chút gì đau đớn giống một người – đúng rất giống “bóng nhỏ” của hắn.
- Không hôm nay bà ấy đến muộn. Tôi là Takumi… xin lỗi vì tất cả…..
- Tôi không tha thứ đâu…tự dưng giết người ta rồi xin lỗi. Nhưng…nếu cô có thể đưa cô ấy về nhà an toàn tôi sẽ tha thứ… tôi là Daesung.
- Uh, Daesung, nếu tôi là một cô gái – một cô gái thực sự, tôi sẽ yêu anh. Rất ấm áp.
Cái bóng trắng rời khỏi phòng…mắt hắn mờ đi…
Vài tia nắng lọt qua cửa sổ, Daesung nhẹ nhàng nhấc đầu Hyori tựa vào vai hắn. xe vẫn lăn bánh rời khỏi khu rừng xanh mượt. tấm ảnh nhàu nhò nơi túi áo, lạnh tanh….
- Tạm biệt Takumi….
Môt tuần sau….
- Hyori nhanh lên chúng ta còn phải đến một nơi…
- Đi đâu cơ? – Cô ngừng tay, vuốt vài sợi tóc mai đang dính bết lại trên trán, hét lớn..
- Tới chỗ Takumi.
- Takumi? – Cô ngạc nhiên lặp lại –Ah … là cô ấy.
- Nhanh đi. Chúng ta còn phải đón thêm một người nữa. – Hắn hổi hả thùng hàng cuối cùng lên xe.
Chiếc xe nảy tưng tưng trên quãng đường gò ghề. Hyori im lặng , chốc chốc lại len lén nhìn qua vai Daesung. Người đàn ông gầy guộc, cao lớn không nói câu nào từ lúc lên xe chỉ trầm ngâm nhìn ngắm mọi vật qua khung cửa, thở dài. Những vạt nắng xiên chéo qua từng kẽ hở, đan vào nhau nhấp nháy.
Cô nhẹ nhàng đặt bó huệ trắng lên đống đổ nát, người đàn ông chăm chú ngồi đó vuốt ve từng mảnh vỡ. Đôi mắt kèm nhèm khẽ rỉ ra những giọt nước nhỏ, lan nhanh vào những nếp nhăn chằng chịt trên khuôn mặt. Ông khóc, khóc nức nở. nững giọt nước mắt ứa ra thấm qua những viên gạch nhỏ đi vào lòng đất. Hyori im lặng nhìn chăm chăm vào đôi vai gầy đang rung lên từng nhịp đau đớn. lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông khóc….
- Takumi bố xin lỗi.
Cái dáng liêu xiêu, chìm dần trong quầng sáng cuối ngày lẻ loi.
- Là bố của Takumi. 10 năm trước ông bỏ đi, khi quay lại thì mẹ con bà ấy đã biến mất…..
Trong chùm sáng vàng rực ở chân trờii, trên thềm nhà cheo leo nơi vách núi, người đàn ông nở nụ cười mãn nguyện. người đàn bà xinh đẹp tựa đầu vai vai ông, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài, đen nhánh, ánh mắt trong veo mỉm cười hấp háy.
Daesung đặt vội tấm hình lên đống đổ nát. Người đàn ông trong bức ảnh mỉm cười hạnh phúc bên vợ và con.
- món quà cuối cùng tôi tặng cô đấy – nụ cười của anh ta..yên nghỉ nhé..tạm biệt.
“ sáng nay người ta phát hiện 1 xác người tại trong căn nhà hoang cạnh vách núi. Nguyên nhân tử vong là do ung thư gai doạn cuối. Chính quyền dã có quyết định dỡ bỏ căn nhà để thực hiện dự án….”
“ tin thời tiết: trận mưa đêm qua…”
Daesung mở toang hít đầy một lồng ngực khí trời mát mẻ của sớm mai…
- Trời đẹp quá. – Hyori tựa vào vai hắn ngái ngủ, nheo mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, lấp loáng, rạng rỡ.
“ nếu có kiếp sau…hạnh phúc nhé bạn của tôi- takumi”