CHAP 7: NHỮNG THỨ GIỐNG TÌNH YÊU....
warnning: đọc hay hơn khi nghe " kiss the rain của yiruma"CASTING NHÂN VẬT MỚI.
Parkbom (2ne1) as parkbom, bommie. ( Au ngu muội hình và nhạc không bik post, hix. ah cũng bik giãn hàng lun. sorry all)
Cô đứng tần ngần trước cửa hiệu bách hóa đầu phố ngắm nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt tròn xinh xắn đang đùa nghịch với chú chó trắng muốt trước cửa. “ Liệu có phải là cô ấy? Có phải là người trong tim Daesung? Là parkbom uh?…”
8h, tối hôm qua…
- Cậu nói xem đã thích ai chưa?
- Đã bảo là chưa mà..
- Nói dối..là bạn bè phải kể cho nhau chứ?
- Thật mà..- lồng ngực cảm thấy nhẹ nhõm – Nhưng ..- Hắn gãi đầu bối rối. Một cú chích nhẹ nhói lên trong lồng ngực như điện giật - ..Tôi đã thích một người, chỉ là đơn phương thôi.
- Vậy ah? - Cô nén tiếng thở dài, hỏi nhỏ.
- Um , bommie học chung với tôi từ mẫu giáo. Rất xinh đẹp, tốt bụng chỉ là hơi nhút nhát. Haizzz… tôi học võ cũng chỉ là để bảo vệ cô ấy mà thôi. Bommie hay khóc lắm.
Một vệt đen khẽ lan đi trong đôi mắt nâu, buồn hay thất vọng. Đôi lúc cô ngỡ ngàng nhận ra mình chỉ là một khách lạ trong cuộc sống của ai đó, dừng chân một chút thôi. Không hề có một kí ức nhỏ trước đó, không chút liên quan, không gì thuộc về cô… Bờ vai ấy là của một người khác, chỉ là mượn tạm … mượn tạm mà thôi.
- Này….
- Tôi sẽ giúp cậu thật đấy…um.. là để trả nợ..- Đôi khi lí trí là kẻ chiến thắng. Hắn nhìn cô chăm chú, một chút biến sắc cũng không có. “ Là để trả ơn sao? Muốn giúp thật hả?”. Khoảng im lặng tan ra, tiếng “uh” nhẹ như nốt cuối trong bản nhạc gượng gạo, buồn thảm, cuối hè… Tiếng thở dài lơ lửng giữa không trung, chìm nghỉm trong màn đêm vô tận.”
Hyori ngừng ngay dòng kí ức tẻ nhạt ấy khi nhác thây lũ trẻ nhếch nhác đến gần cô gái, chút nắng ấm lóe lên giữa màn mây u ám “ Tuy Daesung thích nhưng nếu cô ấy không tốt tôi cũng không giúp đâu. Là vì lợi ích của cậu thôi..”. Cô gái khẽ cười trìu mến nhìn mấy đứa bé chơi đùa cùng con chó nhỏ, còn cho mỗi đứa vài cái bánh kim chi, nóng hổi. “ Bommie rất tốt..” . Phải, rất tốt. Hyori vẫn đứng đấy, hàng giờ đồng hồ sau cái hàng rào thấp bé nhìn chăm chăm vào nụ cười tỏa nắng của cô gái ấy, nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi, trái tim cũng rất ấm áp, mọi thứ xung quanh lấp lánh màu hạnh phúc. Hyori nở một nụ cười ảm đạm, nhấc đôi chân tê rần, chậm chạp quay về, tờ tiền còn nguyên, nhàu nát giữa những đầu ngón tay gầy guộc “ Tôi sẽ giúp cậu, Daesung ạ. Như vậy sẽ không còn nợ nần nhỉ?”
Bức tranh đầy những gam màu tươi sáng của cái thị trấn nhỏ xíu ven biển, thoảng qua một gam màu trầm, xám xịt – màu của những ngày mưa. Bên kia hàng rào, cuộc đời rạng rỡ, ngọt ngào đầy nắng ấm. Đôi mắt nâu bên này chờ đợi, hy vọng để rồi chợt nhận ra mình không phải là một gam màu của hạnh phúc mà là một phần tương phản, tối tăm……. Là hoàn toàn trái ngược nhau, là hai phần của thế giới.
…………….
- Đi thôi – Hyori quăng mạnh chùm chìa khóa xuống bàn, chẳng them liếc hắn lấy một cái.
- Đi đâu cơ?
- Bước đầu tiên phải tìm hiểu kẻ địch..ah không..tìm hiểu đối phương. Phải tìm hiểu mới tấn công được chứ.
- Nhưng làm sao?..
- Cứ đi rồi sẽ biết… - Cô khoát tay ra hiệu. Vậy mà hắn vãn đi theo chẳng buồn thắc mắc. Chỉ nghe tới Parkbom thì cái gì cũng ok. Đáng ghét. Cô lầm bầm chửi rủa, phăm phăm ra khỏi cổng mặc hắn lẽo đẽo theo sau. Cái bờ tường quét vôi trắng xóa cạnh nhà Bommie cuối cùng cũng ở trước mặt.
- Lên đi! – Cô hất hàm kẻ cả.
- Cái gì lại trèo tường áh! Hắn hoảng hồn lắp bắp. Lần trước cô vẫn chưa tởn hả?
- Nghiên cứu cả rồi không có chó đâu. – Miệng nói chân leo chỉ một chốc Hyori đã vắt vẻo trên cây. – Lên đi..làm gì mà lề mề thế, biết được lịch của bommie thì thắng chắc rồi.
- Thật hả? Cô hứng thú với vụ này lắm ah? Vui không? – Đôi mắt ám áp nhìn cô chờ đợi.
- Uh, vui chứ! – cái nhìn lảng ra, né tránh.
- Thế thì tốt rồi . Vui là được…
Chỉ một cái với tay, ngắn thôi mà sao vẫn đơn độc, xa xăm….
- Hai cái đưa trộm cắp kia, có xuống ngay không thì bảo. – Ông lão to béo, tay lăm lăm cái kéo tỉa vướn, sắc nhon chọc ngay lên kẻ đang ở phía dưới, hắm he nhắm đích. Daesung tái mặt, mũi kéo dí thẳng vào mông hắn, càng cố nhoi lên lại tuột xuống, chỉ vài milimet nữa thôi thì….cả đời sẽ khong ngồi được nữa. Ông lão càng ra sức chọc hắn càng điên cuồng quẫy đạp leo lên, mồ hôi túa ra vì sợ và mệt – thế này thà bị chó đuổi còn hơn…. Bàn tay hắn cứng đờ vì mỏi, mồ hôi tay trơn tuột, rồi thì..cái gì đến cũng phải đến…..
- Hyori tôi hận cô…ahhhhhhhhhh…
…………
“ Phương án 2: lấy lòng bằng quà cáp” Hyori nghuệch ngoạc mấy nét trên tờ giấy nhỏ, hát hàm hỏi.
- Còn tiền không?
- Lại nữa hả? Lần này có nguy hiểm tới tính mạng nữa không? – hắn lạnh người, méo mặt nhớ tới cái quần mới coong vừa hi sinh hôm trước dưới mấy nhát kéo oan nghiệt nhưng kinh khủng hơn cả là cái cảm giác mát lạnh đầy gió, trống trải ấy.
- Có muốn lấy vợ không hả? Tôi đi rồi ai giúp cho… Đi nào.
- Nếu tôi không lấy được vợ thì cô có ở lại…. giúp tôi không?
- Đi thôi!....
Chiến dịch bắt đầu và thay đổi từng ngày. Thời gian trôi đi, nụ cười nhạt dần, khoảng cách lớn lên mãi, nước mắt trong đêm đen lại về…. Nỗi buồn như giọt mưa nhỏ ngấm dần vào trái tim, xoáy sâu thành những dòng sông vô tận. Daesung vẫn hằng ngày chở Bommie đi lấy hàng, những chuyến đi ngập tràn nắng ấm, chút gì đó như vệt mây xám xịt gợn lên sau làn khói xe mù mịt, một đôi mắt nâu sẫm, ẩm ướt… “không phải là bảo tôi làm vậy ah?” – Trái tim nhói lên sau kính chiếu hâu, đôi mắt ấm áp….
Hyori bắt đầu tập xe đạp trên con dốc nhỏ. Một mình. Hình như chiến dịch tình yêu đã sắp sửa kết thúc và thành công. Nỗi cô đơn tăng dần theo những giọt mồ hôi trên trán. Mới vài ngày trước, nơi đây vẫn còn tỏa ra cái vị béo ngậy của những cái bánh bao nóng hổi lúc lắc trước giỏ xe, thêm vào vị táo ngòn ngọt vương vất trong tóc cô, thậm chí mùi biển vẫn nồng nàn trong gió – mùi vị của hắn. Con dường dài với những tiếng cười giòn tan, với giọng hát dịu dàng len vào từng vạt khói chiều mong manh phía bên kia con dốc. Cô chông chân, bánh xe đọt nhiên khựng lại giữa dốc, nước mắt tự dưng ứa ra, nỗi tủi thân òa vỡ. Bước chân khập khiễng, xiêu vẹo những vết thương nơi đầu gối nhoi nhói. Bánh xe xoay tròn, nhẹ bẫng, không còn tiếng hát nơi cuối đường…. khi chợt nhận ra mình chỉ là cái bóng mờ nhạt ven lối đi, là lỗi nhỏ, dư thừa trong một kiệt tác….
Chợt nhận ra trái tim cũng không là của mình…
……………
Hyori nối nốt mấy sợi dây nhỏ vào nhau. Chùm bong bóng nhấp nhô rạo rực trong gió. Khi nào chúng bay lên dòng chữ “ anh yêu em” sẽ in lên bầu trời rộng lớn khong phải cho cô. Rồi mọi thứ sẽ kết thúc, không còn Daesung ngày ngày càm ràm bên tai, không còn ai xét nét, không cãi cọ, cũng không còn bờ vai mượn tạm ấy nữa. Tất cả sẽ quay lại vị trí của chính mình, những gì không nên nói ra cũng sẽ chôn thật chặt…
- Làm gì mà tần ngần ra thế?
- Không có gì.- chỉ là vị trí này đẹp lắm, chỗ này là số 1 rồi. – Cô mỉm cười, ngước nhìn đám màu sắc hỗn độn, lơ lửng, dòng nước mặn chát chảy ngược vào trong.
- Vui đến thế sao? – Giọng hắn trầm lại. Một vệt màu kì lạ loang ra trong bức tranh hoàn hảo cho một lời tỏ tình.
Gió đổi chiều hất tung chùm bong bóng rối mù vào mặt Hyori. Cô lùi lại, dẫm nhẹ lên tấm kính sáng nhô lên của toàn nhà. Trước mắt cô chỉ còn bong bóng và khoảng xanh vô tận của bầu trời, tất cả chỉ là những chấm màu nhấp nháy, rực rỡ. Chúng ta sẽ không nhìn thấy nhau nữa, sẽ không thấy được giọt nước mắt nóng hổi tràn qua gò má ngấm vào mũi nhức nhối. Sẽ không phải thấy những gì không muốn thấy.
- Bommie ah, anh…anh.. – hắn không thấy vui rõ ràng không phải cảm giác vẫn tưởng tượng, Daesung lại khẽ liếc nhìn chùm bong bóng đang đung đưa theo gió. Do dự. Một khoảng lặng vô tận lan ra nặng nề. Parkbom vẫn đứng đó im lặng, dịu dàng mỉm cưới. Gió lồng lên dữ dội, dám bong bóng chao đảo, hỗn độn nhưng tuyệt nhiên hắn vẫn không trông thấy màu nâu quen thuộc trong đám màu sắc tươi vui ấy. “ Quả thật không có cảm giác gì ư?”. Bất trong vô thức hắn nhận ra đã lặng lẽ yêu cái màu trắng buồn tẻ, cô độc ấy, cả một màu nâu luôn sẫm lại với những cơn sóng nhỏ tận cùng đáy mắt. Có lẽ đã yêu em rồi bóng nhỏ ah…
- Nếu anh không nói ra thì sẽ muộn đấy. có những việc nếu không nói ra sẽ chẳng bao giờ có thể nói ra được nữa….
Hắn vẫn ngần ngừ, lớp kính cũ kĩ dưới chân bắt đầu rạn vỡ. Hyori chờ đợi, khi hắn hét to ba tiếng ấy, chùm bong bóng này bay lên và mọi thứ sẽ chỉ dừng lại ở đó. Khoảng lặng cuối cùng trước khi tất cả biến mất. tiếng kính vỡ vang lên khô khốc, giòn tan, một chân cô chới với trong khoảng không. Mọi thứ mong manh đến đáng sợ. Tấm kính vẫn lan ra những đường ngoằn nghoèo, màu đen hun hút, mùi ẩm mốc nồng nặc lan trong không khí, đám bụi xộc thẳng vào miệng cô nham nhám. Nước mắt trào ra, nức nở, bóng tối quen thuộc đó thực sự không muốn quay lại, cảm giác sắp bị nuốt chửng, giam dữ đâu đó, tự mình lau đi nỗi đau rất đáng sợ…
Tiếng “ xoảng” tràn qua đầu hắn, nỗi sợ vỡ tan trong từng mạch máu. Rất gần,đôi mắt ấy, hắn đã trông thấy. Chùm bong bóng rung lên dữ dội, từng sợi dây bé xíu vạch lên những đường nhỏ trên màu nâu tối sầ,m hoảng loạn. từng đám bụi mù mịt cuộn mình theo những bước chạy điên cuồng… Bầu trời biến mất, rất nhanh, hắn ôm lấy cô xuyên qua khoảng kính vỡ, rơi…………
Mắt nhắm nghiền, môi cô chạm khẽ vào mùi biển mặn, nóng ấm trên môi hắn, chìm sâu trong lòng biển ấy, rụt rè, thận trọng đáp trả.. Hắn mỉm cười, nuốt lấy mùi dâu ngọt ngào, ngốc nghếch của cô. “ Đừng dừng lại… vì anh yêu em”.
Sợi dây trong tay hắn giật mạnh, nụ hôn khựng lại, bối rối, Daesung lầm bầm rủa khẽ. Một loạt tiếng nổ vang lên. Chùm bóng to oạch mắc kẹt giữa những mảnh nhọn, vỡ tan… hắn vẫn ôm chặt lấy Hyori, mấy quả bóng còn sót lại tuột khỏi tay Daesung tung mình lên khoảng trời trong vắt, chút nắng lọt qua khe cửa lung linh…
Parkbom khẽ mỉm cười chua chát, anh ngốc lắm Daesung ah, nếu thích em thì phải nói sớm hơn chứ.
Nhật kí, ngày …tháng… năm…
Parkbom ah, mày thật là ngốc. Đáng lẽ những gì nên nói với Daesung đã phải nói từ rất lâu rồi, mà không chỉ cần trước khi chị áy xuất hiện. Daesung ah bây giờ em mới biết thế nào là định mệnh, đi vào trái tim trước không có nghĩa là mãi mãi. Nếu hôm nay anh nói yêu em có lẽ em cũng không còn đủ tự tin để gật đầu vì em biết, anh đã thuộc về chị ấy. Ba tháng, chỉ ba tháng kể từ khi Hyori xuất hiện anh đã không còn cùng em đi dạo nữa, cũng quá bận rộn để bên em lúc đau buồn, và trong câu chuyện của riêng chúng ta lúc nào cũng có hình bóng chị ấy. em vẫn nhớ như in ánh mắt anh tức giận, rồi vui vẻ hay cau có.. cũng chỉ vì một người. Daesung của em thay đổi nhiều quá, trước đây khi nào cũng chỉ mỉm cười, rất hiền lành, không biết tức giận là gì. Vậy mà… chị ấy là cái gì mà khiến anh thay đổi nhiều đến thế. Hai mươi năm em ở bên anh, hai mươi năm của chúng ta không bằng cảm giác của ba tháng, em.. em ao ước mình có nó. Em có lẽ đã khóc, rất nhiều, rất nhiều khi nhìn thấy anh bên cạnh Hyori nhưng em không đổ lỗi cho anh được là lỗi của em đã che dấu tình yêu của mình, hay là vì nó không đủ lớn cho anh nói ra. Em cứ chờ và cứ mơ để rồi khi tỉnh dậy…mọi thứ đã không còn là của mình… Nếu cô ấy xấu xa em sẽ là người ngăn cản….nhưng… đó là một thiên thần… vì vậy hãy hạnh phúc anh nhé.Reng ….reng…
Parkbom uể oải đứng dậy..
- Bommie hả?...ah…xin lỗi nhe..chiều nay..
- Xin lỗi gì chứ. Hyori unnie sao rôi?
“ Tránh ra… đưa điện thoại cho tôi..không được nghe lén nha..”
- Chị không sao. Nhưng em không sao chứ?..có làm..tổn thương em không?
- Tổn thương gì chứ? Em còn đang lo. Deasung mà nói ra thì làm cách gì mà từ chối. Tình bạn với Daesung là thứ em không thể đánh mất được.
- Um ..chị muốn nói là không có chuyện gì hết, giữa chi với tên keo kiệt ấy là trong sáng, mà không chỉ mình chị trong sáng, hắn chuyên gia lợi dụng, sàm sỡ. Em phải cẩn thận đấy.
“ Cô nói gì ai lợi dụng ai? – Buông ra để tôi nói”
- Thôi chị nghỉ đi cả Dae nữa em hơi mệt. Vậy nha ngủ ngon unnie..
Tiếng điện thoai cúp ngang khô khốc làm Hyori chưng hửng – “Tại sao lại cảm thấy áy náy tới vậy? có thật là không đau?”
Bommie gục xuống, không phải đóng kịch nữa, nước mắt lăn dài trên má, đau đến tức thở “ Tại sao không ở bên em? Tại sao không giữ lời hứa? Đau quá, lần này thực sự rất đau…. Em muốn nói, em yêu anh Kang Daesung”
- Ngày mai tôi sẽ nấu đồ ăn ngon cậu mang sang cho Bommie nhé.
- Đồ ăn hả? Mai tôi gọi cô dậy rồi cùng đi luôn
- Không. Chỉ mình cậu thôi, đừng để cô ấy khóc một mình như vậy … sẽ rất đau… Nếu từ đầu biết đây chỉ là một tình bạn tôi không nên bắt đầu…là lỗi của tôi
- Vậy khi cô khóc cũng một mình hả?
- Quen rồi….
Không ai có lỗi, chỉ là thứ giống tình yêu thì rất nhiều nhưng tình yêu chỉ có một.
Chúng ta cầm lấy hai đầu dây, nhìn vào mắt nhau, nói rằng “ Đó là định mệnh”. Ngỡ như thuộc về nhau nhưng cuối sợi dây của anh không phải là em. Trong mớ hỗn độn của những liên kết ấy cuối cùng là một đích đến, đích đến của em cũng không là anh. Rồi chúng ta quay lưng đi và nói “ Đó là định mệnh”. Là nỗi đau hay hạnh phúc….cuối con đường chỉ là một màn sương mịt mù, vô tận…….
@ all: cám ơn mọi người đã yêu thích fic này, mong là có thể đi tới cuối fic cùng mọi người. thanks so much. keke