@ss Doraemon: đầu tiên là cảm ơn ss đã vào đây cmt góp ý cho e dù cho chỉ là vô tình or hữu ý lạc chân zô kái topic này. sau e cũng xin nói 1vài câu về điều mà ss bức xúc. cũng như pé su nói ở trên, từ đầu e đã đặt rating của fic là T, thiết nghĩ mỗi reader cũng phải hiểu được những quy tắc đơn giản nhất khi đọc fic rồi mới chấp nhận đọc. vì vậy vấn đề những e nhỏ có lỡ vào đọc hay ko thì...đó là quyền của mỗi người, author ko thể nào quản lý được tất cả.
còn việc ss nói những cảnh tình cảm có rất nhìu cách để diễn đạt, e hoàn toàn ủng hộ điều đó, nhưng ngay cả trong phim ảnh chiếu trên TV phục vụ đại đa số công chúng ng ta zẫn sử dụng những cảnh "nóng" để diễn tả những đoạn tình cảm cao trào hoặc bộc phát của nhân vật, vấn đề là lồng ghép làm sao cho phù hợp với mạch truyện, và quan trọng là ko sử dụng quá nhìu, tràn lan ảnh hưởng đến nội dung cả câu chuyện. Em tự nhận thấy sau 18 chap wa, e ko hề sử dụng wá nhìu những cảnh hot như zậy trong fic.
chỉ có 1điều e mún hỏi ss là nếu Hyori unnie đóng 1bộ phim có cảnh hôn chẳng hạn, và cảnh đó được quay khá kĩ và thời gian cũng kéo dài một chút (điều này diễn ra rất thường xuyên trong các bộ phim tình cảm gần đây). Vậy cảnh đó cũng được xem là ko tôn trọng unnie?
ko thể phủ nhận là cảnh này e có hơi wá tay trong cách miêu tả & e cũng đã có nói ở phần p/s rồi. nhưng riêng e tự thấy mình ko có ý gì là ko "trân trọng Lee Hyori qua từng dòng chữ" như ss nói. Fan fiction là 1nơi để các fan tự do thỏa sức theo những tưởng tượng của riêng mình và cũng được quy định những giới hạn riêng dựa theo từng rating. Trên T còn có những rating cao hơn như M hoặc MA, e nghĩ một khi những giới hạn này được đưa ra, được chấp nhận và sử dụng rộng rãi nó cũng đã thể hiện ý kiến của đại đa số người đọc fic về những phân cảnh nhạy cảm mà nhân vật được thể hiện là những người nổi tiếng.
nói dài dòng thì cốt yếu cũng chỉ là để bảo vệ ý kiến của mình, e ko phủ nhận điều đó. cũng ko mong gì việc ss chấp nhận nó. nhưng e mong ss hiểu được ý kiến của cá nhân e về vấn đề này. và mong ss hãy xem như lần click chuột vô tình này là một lần lạc chân vào nơi không thích hợp và 1lần nêu lên ý kiến cá nhân để góp ý cho đàn e.
một lần nữa e xin cảm ơn ss đã chịu khó đọc dù chỉ là 1phần nhỏ fic của e & để lại những ý kiến đáng quý này
@Su: tks e vì đã vào mần 1cmt dài sọc để giải thix dùm ss há
e cũng đã nói rất nhìu thứ ss mún nói goỳ, iu e su lém cơ :3kiss3: còn về fic thì có vẻ như c e mình quyết tâm nói "no cmt" zới mí cảnh đó e há :3hehe3: nhưng mà e nói zị thì ss cũng đã hỉu được 1phần nhỏ xíu củm xúc của e goỳ :3whistle3: iu e su nhiu :3love3:
@JSxLH: hiếm khi thấy pạn cmt
tks pạn nhìu. mà mình zẫn mong chờ pạn come back bên kia dữ lém á nghen :3hehe3: kái đoạn đồ ăn thì thiệt ra mình nghĩ a Bi ảnh có "âm mưu" tới cảnh khiêu vũ lãng mạn phía sau goỳ thành ra ảnh lo cho kái....bao tử của Ri đó mờ. ko pik sao mà mình cứ toàn nghĩ xấu cho oppa
có lỗi hik sức
còn fic T thì... tự thấy mình cũng ở mức độ "chong xáng zừa phải" nên mần kái này cho pik zới thiên hạ đó mà :3hehe3: Tết mình zẫn ăn chơi đều đều mà zẫn đyn đyn ra chap đều đều pạn ơi :3aha3: pạn cũng nhớ nhanh nhanh ra chap để mình zới pé Su chờ mỏi mòn pạn hén
---------------------------------
chấp hành rule nên edit post chap thôi
chap này m cast thêm 1 nhân vật nữa nhoa pà kon cô pác
CHAP 19
_Sao vậy em?
Vừa hỏi Jihoon vừa tiếp tục mơn trớn chiếc cổ ngọc ngà của cô. Rồi anh lần lên trên, cắn nhẹ vành tai cô, tay anh vẫn ngoan cố vòng qua eo cô, lần lên chỗ móc áo, cố gắng tháo cái móc vướng víu ấy ra.
_Đừng anh.
Dùng tay chặn đôi bàn tay tò mò của anh lại, Hyori cố gắng thoát khỏi sự quyến rũ của người đàn ông mạnh mẽ trong anh. Bởi vì trong đầu cô bây giờ không còn chứa duy nhất hình ảnh của anh nữa, mà đâu đó lẩn khuất trong tâm hồn, một hình bóng khác đã len lỏi nhanh chóng chiếm lấy tâm trí cô.
_Em xin lỗi. Nhưng mà… không phải là bây giờ. Được không anh?
Ánh mắt cô nhìn anh tha thiết, dù rất muốn nhưng anh không thể làm lơ với ánh mắt đó. Nhìn thấy trong đó là sự hoang mang, lo lắng anh không cho phép mình tiếp tục trên sự sợ hãi của cô.
_Thôi được. Nếu như em muốn.
Luyến tiếc buông vòng eo nhỏ nhắn ra, anh đưa tay lên trên luồn vào tóc cô. Đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên bờ môi mọng đỏ lần cuối, anh đứng dậy bước xuống giường, nhặt chiếc áo của cô bị quăng dưới sàn lên, khoác vào người cô. Rồi anh cúi người lấy chiếc áo sơ mi nằm vắt trên giường mặc vào người.
_Có lẽ em mệt rồi – nhìn Hyori với ánh mắt van nài lần cuối, anh thở dài khi nhận ra cô đang lảng tránh mình – Em cố gắng nghỉ ngơi nha.
_Dạ. Cảm ơn anh.
Cô nhìn chằm chằm xuống giường trong khi miệng lí nhí nói vài tiếng trả lời anh. Đến khi Jihoon mở cửa phòng, cô mới can đảm cất tiếng gọi.
_Oppa… Em xin lỗi.
Anh quay lại mỉm cười thật hiền với cô, thoáng trong nụ cười đó là một nỗi buồn ẩn sau đôi mắt. Anh đang tự vấn xem mình đã làm điều gì sai hay chính bởi sự mạnh bạo đã làm cô sợ. Anh lo lắng mình đã quá vội vàng với cô. Cánh cửa đóng lại. Nụ cười vụt tắt trên mặt anh. Bây giờ có lẽ là thời gian để anh rà soát lại lỗi lầm nào đó mà mình vô tình gây ra khiến cô không hài lòng.
-------------------------------------------------------------
Hyori’s POV
Xin lỗi anh, Jihoon à! Em không biết phải nói gì, dù rằng em đã thật sự hạnh phúc bên anh, chỉ đến khi… con người đó xuất hiện.
Tại sao lại là cậu hả Sungie? Tôi tưởng rằng đó chỉ là một cơn say nắng, nhưng sao mọi việc lại thành ra thế này. Lẽ ra tôi phải tự tin đón nhận Jihoon, chính tôi là người bắt đầu trước cơ mà. Sao phút cuối cậu lại bỗng dưng xuất hiện khiến tôi cảm thấy tội lỗi như vậy?
Người tôi thấy có lỗi phải là Jihoon chứ, tôi đã từ chối anh ấy ngay trong giây phút nóng bỏng nhất. Vậy mà bây giờ, khi nghĩ lại điều đó tôi lại cảm thấy có lỗi… với cậu. Cậu là ai cơ chứ? Sao tôi lại thấy có lỗi khi cậu không là gì của tôi? Tôi nhớ mình đã gạt bỏ ý tưởng điên rồ đó ra khỏi đầu từ lâu lắm rồi mà.
Ước gì bây giờ tôi được gặp cậu để hỏi cho rõ thắc mắc mà tôi đã cất giữ trong lòng bấy lâu nay.
---------------------- Seoul -----------------------
Dae vừa trở về văn phòng sau chuyến đi gấp đến Daegu. Mệt mỏi thả người xuống ghế , anh nhắm mắt suy tư. Những lời của tên gã giang hồ lúc sáng cứ vang lên trong đầu khiến anh phải suy nghĩ.
_“Rốt cuộc hyung đã làm gì dính líu tới bọn xã hội đen để Hyori phải gánh chịu như thế? Hại Hyori có lợi gì cho bọn chúng? Hay là còn một bí mật nào khác mà mình chưa khám phá ra?”
Rồi sực nhớ đến tờ giấy ghi địa chỉ, Dae bật dậy, móc bóp trong túi quần để lấy nó ra. Nhưng hình ảnh đập vào mắt anh bây giờ là Hyori đang tươi cười bên cây thông noel, mũ len trùm đầu che kín cả lỗ tai, áo lạnh dày khiến người cô trông tròn trịa hơn, gò má ửng hồng lên vì lạnh. Nhìn cô lúc đó không khác gì một cô bé đáng yêu làm trái tim anh ấm áp hơn giữa trời đông lạnh giá. Nụ cười ấy đã xua đi những cơn gió lạnh, làm tan chảy những bông hoa tuyết đang rơi ngoài trời.
Anh lặng đi. Mọi thứ như ngừng lại kể cả thời gian, chỉ trừ trái tim anh đang đập thổn thức khi ngắm nhìn cô gái nhỏ nhắn thích thú nghịch tuyết một mình.
_“Lúc này em thật xinh đẹp Hyori à! Anh đang cố ngăn mình không chạy đến ôm em vào lòng đây. Anh phải làm sao bây giờ?”
Dae nở nụ cười buồn khi nhớ lại suy nghĩ của mình lúc đó. Nếu như cô không quay lại nhờ anh chụp hình, liệu có phải anh sẽ đứng yên nhìn cô cho đến khi cả người lạnh cóng mới thôi. Bất giác nỗi nhớ cô ùa đến bên anh như một cơn bão tràn qua thung lũng hoang vắng, không gì ngăn cản nổi. Chỉ cần một cuộc điện thoại của cô lúc này, anh nhất định sẽ chạy đến bên cô dù cho nơi cô ở có xa xôi đến đâu chăng nữa.
Áp tấm ảnh vào tim mình, anh nhắm mắt cảm nhận nhịp tim đang đập liên hồi vì khao khát được gặp cô. Bỗng điện thoại reo lên, anh vội chụp lấy theo cảm tính.
_Alo! Noona hả?
_Xin lỗi! Đây có phải là điện thoại của Daesung oppa không ạ? – đầu dây bên kia vang lên giọng nữ nhỏ nhẹ.
_Ơ… à… đúng rồi. Tôi là Daesung. Xin hỏi… - câu hỏi bị cắt ngang khi anh chợt nhận ra giọng nói quen thuộc.
_Oppa! Anh không nhận ra giọng em sao? – cô gái reo lên trong điện thoại – Em là Jiyoung nè.
_Jingie??? Là em thật sao? – Dae mừng rỡ bật dậy – Anh tưởng em đang ở Mỹ chứ?
_Là em nè. Em vừa mới xin ba mẹ về lại Hàn Quốc – Jiyoung bật cười hồn nhiên – Về tới nơi là em gọi cho anh liền đó. Em đang ở KangNam. Nhưng em sẽ cố gắng qua chỗ anh sớm.
_À… anh không còn ở đó nữa. Em đang ở đâu? Anh sẽ qua chỗ em liền.
Cast (cont)
Kang Jiyoung
17 tuổi. Là thanh mai trúc mã với Daesung, từ nhỏ đã thầm yêu và thần tượng anh. Hiện là du học sinh ở Mỹ, trở về Hàn Quốc để thăm họ hàng. Tính tình: ngây thơ, hiền lành, luôn nghe lời Dae, nhưng thời gian liệu có thay đổi tất cả?
----------------------------------------------------------
Dae đang trên đường đến chỗ hẹn với Jiyoung. Hai năm không gặp, anh thật sự muốn biết cô bé đã lớn như thế nào. Không cần cố gắng thì hình ảnh của cô bé vẫn hiện ra trong đầu anh. Một bé con yếu đuối, ngây thơ mà anh luôn phải để mắt canh chừng từ khi còn nhỏ.
Suốt thời thơ ấu, Jiyoung lúc nào cũng đi theo anh. Từ khi chập chững biết đi, cô bé đã theo mẹ anh đến trường đón anh tan học. Đến khi anh đi chơi cùng đám bạn trung học, Jiyoung lúc nào cũng ngồi sau xe đạp của anh, thậm chí ngồi xem anh chơi những trò chơi của tụi con trai nghịch phá. Lớn hơn một chút, anh bắt đầu biết mắc cỡ với đám bạn khi suốt ngày dắt “vợ” - cách mấy thằng bạn của anh gọi Jiyoung – đi chơi. Anh không còn dẫn cô bé theo trong những cuộc rong chơi của đám bạn choai choai nữa. Thay vào đó, Jiyoung dành thời gian qua nhà phụ mẹ anh dọn dẹp, chơi với chị hai của anh chỉ để chờ anh về. Đôi khi cả nhà Dae còn không biết cô bé ở nhà mình hay nhà anh nhiều hơn.
Cô bé ngoan hiền đó xuất hiện trong suốt thời thơ ấu của anh. Thậm chí đến khi rời gia đình tự lập vào năm 18 tuổi, Jiyoung cũng chính là người duy nhất anh còn liên lạc. Không ngăn cản anh như gia đình, cũng không dần xa rời anh như đám bạn, Jiyoung luôn ủng hộ quyết định của anh và sẵn sàng giúp đỡ anh bằng tất cả khả năng của mình. Nhiều khi suy nghĩ lại, người khiến anh thấy có lỗi nhất khi quyết định ra đi chính là Jiyoung.
Kí ức về thời thơ ấu đẹp tươi khiến anh bất chợt mỉm cười hạnh phúc, nụ cười mà những ngày gần đây dường như biến mất khi anh mải lo lắng về Hyori. Dừng xe trước một quán café ấm cúng, anh lấy điện thoại gọi cho Jiyoung.
_Jingie hả? Oppa đến rồi nè. Em đang ở đâu?
_Anh vào đi, sẽ thấy em ngồi ở góc sát tường đó.
Dae nhanh chóng bước vào quán. Và chờ đón anh là nụ cười tươi tắn quen thuộc của cô bé Jiyoung đáng yêu ngày nào, nay đã có phần chững chạc hơn sau hai năm xa cách.
_Wow! – Dae mở to mắt, miệng liên tục xuýt xoa khi nhìn Jiyoung.
_Sao? Bộ nhìn em lạ lắm hả anh? – Jiyoung thấy ngượng khi Dae cứ nhìn mình như vậy.
_Em đã thành thiếu nữ rồi đó Jingie. Nếu gặp ở ngoài đường chắc anh không nhận ra em đâu. Bé Jing của anh mau lớn quá.
Dae nở nụ cười rạng rỡ. Trêu đùa Jiyoung từng là thú vui, thậm chí trở thành thói quen hằng ngày của anh, dù rằng mỗi khi cô bé khóc hay giận dỗi anh lại phải năn nỉ hết hơi. Thú vui trẻ con ấy chợt làm anh thấy lòng mình ấm áp, nhất là trước mặt anh bây giờ lại chính là cô em gái dễ thương của ngày xưa.
_Đương nhiên rồi. Còn mấy tháng nữa là em đủ 18 tuổi rồi đó nha. Em càng lớn càng xinh đẹp phải không oppa! – Jiyoung nghênh mặt.
_Uh! Không những vậy em còn trưởng thành hơn nữa. Nếu là bé Jing ngày xưa chắc em chỉ biết cười rồi kêu oppa đừng chọc em nữa. Chứ đâu có như bây giờ - Dae chồm qua bàn xoa đầu Jiyoung.
_Nếu anh muốn nhớ về ngày xưa thì có câu này em muốn hỏi anh. Không biết anh có còn nhớ không? – cô nhìn anh dò xét.
_Câu gì vậy? – Dae ngẩn người suy nghĩ.
_Là câu hỏi lúc nào em cũng hỏi nhưng anh toàn trả lời “Bây giờ em còn nhỏ lắm, khi nào lớn lên oppa sẽ trả lời em” – cô chống khuỷu tay lên bàn, chồm người qua phía anh – Khi lớn lên anh sẽ cưới em làm vợ như đã hứa chứ?
Hơi bất ngờ vì hành động và lời nói táo bạo của cô, anh đã phải im lặng trong vài giây. Bỗng nhiên hình ảnh hiện ra trong đầu anh lúc này lại là một Hyori trong bộ soiree trắng muốt xuất hiện ở cánh cửa giáo đường, từ từ bước lại gần anh, mỗi lúc một gần hơn. Đến khi Jiyoung lên tiếng gọi.
_Oppa! Anh có sao không? Không phải vừa nghe đến việc phải cưới em, anh đã sợ đến mất hồn chứ? Oppa!!!
_À… xin lỗi em – Dae vừa kịp hoàn hồn – Bỗng nhiên anh nhớ đến một chuyện thôi. Đã nói khi nào em lớn anh mới trả lời em mà. Bây giờ em vẫn là bé Jing thôi. Haha.
_Dù bây giờ em vẫn còn nhỏ. Nhưng sẽ đến một ngày em đủ lớn như yêu cầu của anh, lúc đó anh sẽ phải thực hiện điều hứa của mình – cô khẳng định chắc nịch.
_Hai năm ở Mỹ em đúng là thay đổi rất nhiều, cách ăn nói cũng mạnh bạo hơn xưa – Dae mỉm cười – Vậy mà anh đã từng lo em sẽ không chịu nổi quá hai ngày không có anh bên cạnh đó. Xem ra anh lo lắng hơi thừa rồi.
_Không đâu. Em thật sự không chịu nổi khi xa anh, nhưng không còn cách nào khác nên em đành cố gắng chấp nhận. Chỉ vì một suy nghĩ duy nhất, khi quay trở về nhất định em sẽ kết hôn với anh.
Dù đã quen với những lời nói sướt mướt như trong các bộ phim tình cảm Jiyoung hay xem, thậm chí rất quen với những từ ngữ lãng mạn mà cô bé suốt ngày nói với mình, nhưng Dae vẫn bất ngờ với những lời cô vừa nói. Một cảm giác lo lắng lạ lùng dâng lên trong anh cùng với ý nghĩ kì lạ về những gì Jiyoung nói. Dù nó mau chóng biến mất khi anh kịp trấn an mình, nhưng anh vẫn cố gắng nói những điều lạ lùng nhất mà chính mình cũng không ngờ tới.
_Em nghĩ như vậy, nhưng lỡ khi về đây anh đã có người yêu hoặc có vợ rồi thì sao? Làm sao anh có thể cưới em bây giờ?
_Tuy không biết hai năm qua anh sống ra sao, nhưng với câu nói đó em chắc chắn rằng anh vẫn chưa có người yêu, và em vẫn còn cơ hội. Em sẽ không bỏ qua nó một lần nữa đâu – cô vẫn điềm tĩnh trả lời anh, một sự bình tĩnh đến ngạc nhiên.
_Hahaha! Qua Mỹ rồi mà em vẫn còn xem mấy bộ phim tình cảm ủy mị sao? Thật không ngờ Jingie lại đối đáp tốt như vậy – Dae bật cười gượng gạo để xóa tan bầu không khí ngột ngạt.
_Em đã nói với anh rồi, tại anh không tin em thôi. Em lớn thật rồi chứ bộ - Jiyoung phụng phịu làm nũng với Dae – Đến bây giờ oppa vẫn còn chọc em.
_Anh biết rồi. Anh xin lỗi Jingie – Dae uống một ngụm nước để giải tỏa căng thẳng vẫn còn – Nhưng mà em đã tìm được chỗ ở chưa? Em ở lại Hàn Quốc luôn hay sẽ trở về Mỹ?
_Bộ anh muốn em mau chóng về Mỹ lắm hả? Oppa hết thương Jingie rồi sao? – Jiyoung giả vờ buồn bã – Em vẫn chưa có nơi nào để ở, hay là em qua nhà oppa ở nhờ nha.
_Anh chỉ hỏi thăm vậy thôi mà. Anh thương Jingie lắm chứ - Dae vội xua tay – Còn nhà anh hả? À… ờ…
_Nếu anh không cho em ở nhờ thì thôi. Jingie thật sự bị bỏ rơi rồi – cô sụt sùi.
_Anh… không có ý đó. Anh không bỏ rơi Jingie mà. Nhưng mà… à… - anh lúng túng không biết giải thích như thế nào về căn nhà hiện tại của anh và Hyori.
_Nãy giờ em chọc anh đó – Jiyoung bỗng cười toe toét – Thật ra chút nữa em phải đến nhà cậu mợ ở Busan, sau đó còn phải đi rất nhiều nơi nữa. Em phải hoàn thành xong nhiệm vụ đi thăm họ hàng theo lời ba mẹ rồi mới được tự do. Đến lúc đó mới làm phiền anh ha.
Dae hết gãi đầu rồi lại ngó lơ chỗ khác. Không ngờ cũng có một ngày anh bị lừa bởi chính cô bé ngây thơ nhất. Hơi ngại ngùng, anh nói vài câu bâng quơ.
_Bây giờ anh thật sự thua em rồi. À… khi nào em mới đi Busan? Hay bây giờ anh dắt em đi tham quan Seoul coi có gì thay đổi so với hai năm trước không nha.
_Xin lỗi anh. Bây giờ em phải đi liền. Nhưng sau khi xong việc, em sẽ không rời anh nửa bước đâu. Anh cứ từ từ chuẩn bị đi.
Cô lém lỉnh nháy mắt với anh rồi đứng dậy chuẩn bị bước đi. Nhưng sực nhớ còn điều chưa nói, cô quay lại nhìn anh.
_Hai năm rồi nhưng anh thật sự không thay đổi gì. Vẫn còn ngốc như ngày xưa. Chào anh nha. Em sẽ sớm liên lạc với anh.
Nói rồi Jiyoung nhanh chóng bước ra ngoài, bỏ lại một mình Dae ngẩn ngơ với câu nói cuối cùng của cô. Anh ngồi lại khá lâu chỉ để suy nghĩ điều cô vừa nói.
_“Bộ ngày xưa mình có ngốc sao?”
-----------------------------------------------------
Về phần Hyori đang ngồi trên giường ngẩn ngơ suy nghĩ đến một con người đang ở rất xa nếu tính theo khoảng cách địa lý, nhưng lại rất gần với trái tim cô. Mỗi ngày ở bên Dae, cô cảm thấy như một niềm vui khó tả, không cần biết sẽ phải làm gì, không cần biết có tiếp tục “biến đổi” hay không, chỉ cần có Dae bên cạnh cô sẽ thấy được an toàn và không phải suy nghĩ gì. Mỗi ngày được bình yên bên anh. Khoảng thời gian ngắn ngủi bỗng trở nên đẹp đẽ và đáng nhớ biết bao.
Thế nhưng một phần khác trong cô lại trỗi dậy và bắt cô phải nhớ đến một người khác. Người vừa mới rời khỏi căn phòng này với thắc mắc khó giải đáp về hành động của cô. Người với cái danh xưng chính thức là người yêu của cô. Jihoon vẫn một lòng yêu cô, chí ít là từ lúc cô còn nhớ được đến bây giờ. Bản thân cô cũng phải thừa nhận rằng anh luôn quan tâm và tốt với cô. Nhưng phần lý trí đó giờ đây dường như bị che lấp bởi một thứ cảm xúc kì lạ, mơ hồ nhưng đầy ma lực. Chưa thể xác định bất cứ điều gì, lòng cô bây giờ tràn đầy những làn sóng cảm xúc trái chiều, chúng cứ chồng chéo lên nhau và lấy đi tất cả sinh lực của cô.
Đang miên mang với mớ triết lý sâu xa và một loạt cảm xúc hỗn độn, chợt cô nhớ ra bây giờ đang là… buổi trưa và chẳng có lý do gì để cô nằm ngủ ở đây khi vừa mới thức dậy cách đó không lâu. Hơi ngại ngùng đứng dậy, suy nghĩ đầu tiên của cô là muốn thấy phản ứng của Jihoon lúc này.
Không ngạc nhiên khi không thấy anh ở trước cửa phòng, cô bước ra phòng khách với hy vọng gặp anh ở đó. Nhưng trước mắt cô là một căn phòng vắng lặng, nhạc đã tắt, chỉ còn những ngọn nến vẫn lập lòe phát ra thứ ánh sáng yếu ớt.
_Jihoon oppa?
Đưa mắt tìm khắp nơi nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy Jihoon vẫn còn ở đây, cô mệt mỏi thả người xuống ghế salon, ngã đầu dựa vào thành ghế và nhắm mắt suy nghĩ.
_“Có phải anh ấy giận mình vì hành động khi nãy? Mình có hơi quá đáng hay không? Phải nói gì với anh ấy đây? Có nên giải thích không? Aigooooooo~ Thật sự chỉ là mình không muốn mà thôi.”
Chợt một âm thanh khác ngoài suy nghĩ của cô vang lên.
_Đừng cau mày như thế chứ em, sẽ mau già lắm đó.
END CHAP 19