Chap 21
Không gian lại trở nên im ắng như phút ban đầu.Trong chiếc xe thể thao đang nhẹ lướt trên những mặt đường còn ẩm ướt.Anh…cô... đều đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình.Chỉ mới vài phút trước,cả hai đều ngỡ như sẽ có thể bỏ qua tất cả để đến với hạnh phúc của chính mình.Song…khi những hạt mưa đã ngừng rơi.Mọi người trên đường lại bắt đầu hối hả trở về với vòng xoay của cuộc sống.Thì hiện tại lại một lần nữa đè nặng trên đôi vai họ.Ji Yong,Dara,Top,…phải như thế nào mới không khiến cho họ bị tổn thương? Câu hỏi đó cứ như một lưỡi dao,từng khắc một cứ cứa vào lòng của cả hai.
Chợt !
Nhạc chuông điện thoại chợt reo lên,xóa đi không gian yên lặng ấy.
Một cách lúng túng,Hyori nhanh chóng mở chiếc túi của mình,nắm lấy nó.Toan định bắt máy thì đột dưng cô lại khựng lại.Ánh mắt thoáng lên một sự bối rối và sợ hãi.Cô chợt khẽ nhìn anh rồi ngay lập tức nhìn về lại nơi ban đầu.Bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại chỉ mong nó thôi đừng reo nữa.Cô không thể bắt máy cũng chẳng thể vờ như không biết.Cảm giác tội lỗi như khiến cô chết ngạt vậy.
…
Tiếng chuông điện thoại như đang nhắc nhở anh về sự hiện diện của cô bên cạnh.Vờ như không để ý đến sự việc đang diễn ra.
Khẽ liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt chiếc điện thoại của cô.Anh thừa biết rằng người đang chờ đợi bên đầu dây kia là ai.Nhưng…ngoài việc nhìn những gì mà người con gái ấy đang vì mình phải gánh chịu.Anh còn có thể làm được gì ?
Hít một hơi thật sâu,cố lấy thật nhiều không khí lấp đầy lòng ngực tràn đầy vết sẹo của đau thương.Anh nắm lấy đôi bàn tay đang siết chặt chiếc điện thoại của cô,đôi môi khô rát gượng nở nụ cười.
Cảm nhận được một chút ấm áp ở bàn tay mình.Cô biết rằng chính sự vụng về đã phản bội lại chính cô.Nhìn anh với đôi mắt u buồn nhưng cố tỏ vẻ điềm tĩnh.
Song...sự điềm tĩnh ấy lại hoàn toàn lập tức biến mất khi anh nhẹ rút chiếc điện thoại trong tay cô.
_Cái này…-cô ấp úng.
Chưa kịp nghĩ ra thêm một lời thích hợp thì anh đã tắt chuông rồi nhẹ hất chiếc điện thoại về phía ghế sau.
_Ngày mai…anh sẽ nói rõ mọi chuyện với anh Ji Yong.Vì vậy,em đừng nên lo lắng thêm nữa- tuy giọng nói trầm buồn nhưng toát lên vẻ cương quyết của anh.
_Không được ! Em mới là người gây ra mọi chuyện.Vì thế em mới chính là người nói rõ với anh Ji Yong.Chứ không phải là anh- cô lập tức ngăn lại ý định của anh lại.
Vốn rất hiểu cô không phải thuộc dạng người chịu sự sắp đặt của người khác.Nhưng…anh cũng không phải là chàng trai núp đằng sau lưng người con gái mình yêu mà trốn tránh sự thật.
Cất tiếng với âm điệu dứt khoát và mạch lạc.Tỏ vẻ không hài lòng với ý kiến của cô
_Đây không phải là chuyện giành co việc nói ra sự thật.Mà là chuyện làm thế nào để giảm bớt những tổn thương cho tất cả.Chính vì thế,anh mới là người thích hợp nhất ! Em đừng cố thay đổi nữa.
Không thể nói thêm một lời.Cô nhìn anh với ánh mắt bướng bỉnh xen lẫn giận dỗi.Dù biết tất cả mọi chuyện của anh chỉ nhằm bảo vệ anh khỏi tổn thương.Song…lời nói anh thật quá lạnh lùng và kiêu ngạo.Đây không phải là lần đầu mình bị anh đối xử như vậy.Nhưng…vào lúc này,điều cô cần không phải là một bàn tay bảo vệ mình mà là một bờ vai an ủi.
Không muốn cãi vã vì một lời nói.Cố giữ những lời nói đáp trả đang tuôn trào.Cô khẽ dựa người vào thân ghế,lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ,đôi mắt mông lung nhìn về vô định.
Khẽ nhìn gương mặt đang xoay về hướng khác của cô.Lòng anh chợt thấy áy náy vô cùng.Sự hối hận lập tức ùa về.Như một thói quen xấu của thời gian,cái tính độc tài trong công việc của anh lại lấn áp những tình cảm của anh dành cho cô.
_Anh…Anh xin lỗi ! – ngập ngừng nói.Bàn tay phải của anh lúc này cũng rụt rè,khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy-Không biết từ lúc nào anh lại trở thành một người đáng ghét như vậy nữa ! Sau này…anh sẽ cố gắng tập trở thành một người tốt hơn.Nên…em đừng giận nữa nhé !
Những nỗi giận hờn cùng u buồn của cô dường như cũng tan biến sau lời nói đó.Một cách dịu dàng,bàn tay cô khẽ lật lại,lòng bàn tay áp lấy lòng bàn tay,những ngón tay đan xen vào nhau.
_Người đáng ghét ấy…cũng là người em yêu.Vì vậy anh đừng nên ép buộc bản thân mình nếu không thích - cô khẽ nói với tất cả những tình cảm của mình.Rồi khẽ dựa đầu vào vai anh,môi mấp máy-Chuyện của anh Ji Yong,em sẽ nghe theo anh !
Và đó cũng là câu nói cuối cùng cũng câu chuyện.Cả hai chẳng thể nói thêm một lời nào suốt quãng đường còn lại.
…
Cuối cùng thì mặt trời cũng đã ló dạng sau một đêm dài âm u.Dưới bầu trời xanh cùng những cơn gió nhẹ thoảng lướt qua.Daesung im lặng từ một góc khuất,ngắm nhìn Ji Yong đang vui vẻ chơi đùa cùng những đứa bé trong bệnh viện.Nụ cười anh thật rạng rỡ,nó ấm áp đến mức khiến cho lòng Daesung phải chặng lại khi nghĩ đến cảm nhận của người anh trai yêu quý của mình sau khi nghe về câu chuyện tưởng chừng như hoang đường này.
_Sao em lại đến đây ? – lời nói nhẹ nhàng làm cắt đứt dòng suy nghi miên man của anh.
Nở một nụ cười xen lẫn u buồn và ngượng ngập.Daesung nhấc từng bước một cách khó nhọc đến bên người mà anh kính trọng nhất cuộc đời.
_Em…em muốn kể cho anh nghe một câu chuyện.
_Thằng nhóc này !- anh nở nụ cười thật tươi,đánh nhẹ vào *** vai Daesung như thời thơ ấu- Hôm nay em sao vậy ? Đừng dùng cái măt nặng nề đó mà đến chứ ! Nếu muốn anh cho lời khuyên thì hãy mời anh đi ăn cái đã.Suốt đêm qua anh phải trực ở đây,muốn tắt thở rồi nè !
Đáp lại những lời vui vẻ ấy là ánh mắt kiên định của Daesung.Từ cái giây phút tưởng chừng mất Hyori thêm một lần nữa,anh đã tự hứa với chính lòng là không được một Daesung ủy mị trước kia cản bước anh đến bên cô.
Nói với giọng cứng rắn
_Anh Ji Yong ! Em thật sự muốn anh nghe câu chuyện này.Em biết,nếu em nói ra những điều sau đây.Có thể sẽ bị đày xuống địa ngục vì tội lỗi của mình.Song,em nhất định phải nói …
_Daesung àh ! – Một giọng nói chợt xen giữa câu chuyện của hai người.
Cùng một lúc,Ji Yong và Daesung đều quay mặt về phía tiếng gọi.
Cách đó vài bước chân.Seungri,Tae Yang vui vẻ tiến đến.
Mặc kệ sự có mặt của những vị khách không mời ấy.Daesung dùng hai bàn tay mình níu lấy bờ vai trong chiếc áo blue trắng ấy,nói một cách gấp gáp
_Anh Ji Yong àh ! Anh phải nghe em nói trước…
_Anh Ji Yong ! – Một giọng nói khác lại tiếp tục xen giữa họ
Không còn là sự mặc kệ tất cả,bàn tay Daesung chợt đông cứng lại khi nghe thấy giọng nói thân thuộc ấy.
Quay qua với ánh mắt ngỡ ngàng,anh nhìn thấy gương mặt bối rối của Hyori đang đứng từ phía xa.Một cách kín đáo,cô khẽ nhíu chân mày và lắc đầu như đang muốn anh ngưng lại câu chuyện trong suy nghĩ của mình.
Lúc này đây,Seungri cũng đã bước đến bên cạnh hai anh em họ
_May mà cậu cũng ở đây.Mình còn đang lo không biết tìm cách nào liên lạc được với cậu nữa chứ !
_Có chuyện gì ? – giọng Daesung tỏ vẻ không hào hứng gì,thậm chí còn mang vẻ tức giận nữa
_Cái *** này.Ăn với chẳng nói ! Biết vậy chẳng làm chuyện không công này đâu- Seungri gằn giọng nhưng không kèm cái nụ cười ranh mảnh quen thuộc.
Tiếp lời Seungri,Tae Yang nói với giọng điệu từ tốn
_Hôm nay,mình và Seungri có tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng mình mới ra album.Cả Top cũng đến nữa đó !
Không cần nghe thêm một lời nào nữa.Daeung liền nhận ra ngụ ý của câu nói mà Tae Yang đưa ra.Có lẽ nguyên nhân chính của cuộc gặp mặt này chính là mối bất hòa giữa anh và Top chứ chẳng phải là tiệc chúc mừng chi hết.
Khẽ lướt mắt nhìn Hyori đang đứng im lặng bên cạnh Bom.Daesung nhận ra cô cũng chỉ là khách mời bất đắc dĩ này mà thôi.
…
Và thế là,màn kịch tưởng chừng như đã có thể khép xuống sau bao nhiêu năm trời vẫn ở nguyên vị trí như cũ.Thông qua những trao đổi ánh mắt.Chính anh và cô đều hiểu rằng đây vẫn chưa thể là lúc thích hợp.
Trong căn nhà được thiết kế theo phong cách châu âu ở vùng ngoại ô.Tất cả mọi người đều quay quần bên nhau như lúc nào.Song,cảm gíac lúc này thật khác trước.
Vẫn là một Seungri hay ba hoa lúc nào.Vẫn là một Tae Yang,anh chàng với nụ cười hiền lành và kín tiếng.Nhưng…
Một Top luôn luôn tự tin hay pha trò sao lại trở nên trầm tính như vậy.Gương mặt anh đã hốc hác hơn trước song ánh mắt sắc lạnh này càng lạnh lùng hơn bao giờ.
Ngồi cách anh không xa,Daesung tự nhận ra trách nhiệm xóa bỏ mọi hiểu lầm giữa mình và cậu bạn thân trước khi nhìn nó sụp đổ hoàn toàn.
Nhân lúc mọi người đang xoay quanh một câu chuyện nào đó.Daesung bước chậm đến quầy rượu ở góc phòng,nơi Top đang nhấm nháp ly rượu trên tay.
_Dạo này cậu sao rồi ?- Daesung cố dùng một giọng bình thường nhất để đối diện với Top
_Uhm…Cũng tốt !
Sự im lặng lại tiếp tục thay những lời nói.Cảm giác lúc này thật tệ,khoảng cách giữa hai người như ngày một xa hơn,khó có thể kéo gần lại nữa rồi.
Cuối cùng thì sau một vài phút im lặng,Top nói với giọng trầm khàn quen thuộc
_Nghe nói công ty cậu chuẩn bị tham gia dự án tòa nhà cùng tập đoàn nhà họ Lee phải không ?
Hơi bất ngờ trước tin hành lang mà Top biết được.Bởi lẽ kế hoạch xây dựng tòa nhà chọc trời ở Seoul chỉ mới là lời hứa ngầm giữa hai tập đoàn trước khi thành phố thông qua giấy phép xây dựng mà thôi.
Khẽ nói với giọng bình thản
_Tin tức của cậu cũng nhanh thật.Chuyện này chỉ mới được nói đến trước mấy tuần thôi.Người trong giới còn chưa hề biết nữa,không ngờ giới ngân hàng lại nhanh nhẹn đến như vậy !
_Không phải là giới ngân hàng quan tâm.Đơn giản vì mình thấy hứng thú với việc đó thôi- Top vừa nói vừa khẽ nghiêng ly rượu trên tay,đôi mắt toát lên vẻ bí hiểm đáng sợ.
Biết rằng đây không phải chỉ là câu chuyện thông thường,hỏi hang giữa hai người bạn.Daesung nhận ra một sự nguy hiểm mơ hồ.
Không để những cảm giác ấy tồn tại quá lâu trong Daesung.Top bỗng nhiên đứng bật dậy khỏi ghế,mặt đối mặt với Daesung.
_Daesung àh ! Từ nay chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên rồi.Rất vui khi trở thành đối thủ của cậu.
_Ý cậu là ? –Daesung khẽ nhíu mày.
_Hôm qua mình đã đến gặp ông Lee,xin tham gia hợp tác vào kế hoạch đó.Cậu biết đó,ông ta là một người cẩn trọng và ranh ma.Nên ông ta đã nói đây sẽ là cuộc cạnh tranh ngầm giữa tớ và cậu.Người thắng sẽ có cơ hội tham gia vào kế hoạch này.
Không thể ngờ có ngày mình phải đứng đối mặt với Top như thế này.Daesung biết rằng vết thương trong lòng Top đã quá lớn.Có lẽ chỉ có cách chiến thắng trên thương trường mới có thể giúp Top khôi phục lấy lại lòng kiêu hãnh mà thôi.
Nhưng…Anh lại không thể nhìn thấy tâm huyết của mình bị cuốn trôi theo dòng nước.Bởi vì anh hiểu rằng,chỉ có cách giúp tập đoàn nhà họ Kang tiến thêm một bước tiến lớn.Anh mới có thể giành lấy niềm tin của cổ đông mà trở thành người đứng đầu thực sự.Và chính lúc đó,anh mới có thực hiện những kế hoạch trả thù.Cái kế hoạch giúp anh có nghị lực sống sót suốt bảy năm trời.
Daesung cũng đứng dậy,xòe một bàn tay ra
_Rất vui khi có môt đối thủ mạnh như cậu !
Mỉm cười.Top bắt lấy tay anh với nụ cười đầy sự khiêu khích và tham vọng trên môi.
_Mình cũng vậy !
Từ phía xa,Dara khẽ nhìn cử chỉ khác lạ giữa hai người quan trọng trong cuộc đời cô.Biết rằng mình phải có trách nhiệm trong việc cứu vãn lấy tình bạn ấy.Nhưng cô lại không thể làm trái với những xúc cảm của chính mình.Cố giữ tiếng thở dài,chưa bao giờ cô lại cảm thấy mệt mỏi như vậy,chưa bao giờ cô lại sợ cái thế giới của tuổi trưởng thành như vậy.
Từ ngày trở về từ ngôi biệt thự bên sườn núi.Không có ngày nào cô tiếc thương cái tuổi ấu thơ cả.Tuy vào những ngày ấy,Dara vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ,đôi lúc ngốc nghếch bên cạnh cậu bé lầm lì Daesung.
Song…ít ra đó cũng là những ngày tháng cô có thể cười một cách vui vẻ,không phải bận tâm,dằn vặt chính mình bởi những suy nghĩ: “Tại sao thế giới lại phải phức tạp đến như vậy.Nó không phải chỉ có một màu đen và trắng.Nó không phải chỉ có giữa yêu và ghét.Thật ra,trong những mối quan hệ này.Ai mới chính là người đúng đắn,ai mới là người mang tội?Và chính mình…mình hành động đúng hay là sai ?”
…
_Có chuyện gì giữa anh và Top vậy?- Hyori khẽ hỏi trong căn bếp chỉ có hai người.
_Không có chuyện gì đâu.Chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi ! – anh mỉm cười trấn an cô.Vào lúc này anh thật không muốn cô lo nghĩ thêm một chuyện gì nữa.
Không hề suy nghĩ thêm nhiều về việc ấy.Cô lập tức tin những câu trả lời của anh.Hyori lúc này thật đơn giản so với cô trước kia.Nếu cô gái anh yêu trước kia là một người luôn để những suy nghĩ trong lòng và tự mình giải quyết tất cả.Thì người con gái trước mặt anh lúc này lại là người quá mực thẳng thắn,không để một bí mật nào trong lòng cả.Có lẽ do lối sống phóng khoáng,tự do ở nước ngoài khiến cô trở thành một cô gái như vậy.
_Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó ?- cô nhíu mày hỏi với vẻ ngơ ngác
Đưa một bàn tay nhéo vào gương mặt ngơ ngác ấy.Nụ cười nhẹ nhỏm hiện lên trên anh.
_Hình như em tăng cân phải không ? Mặt có vẻ to lên rồi đó !
_Ya ! Đừng có mà chọc em như vậy. Chỉ vì hôm qua không ngủ được nên mặt mới sưng lên như vậy đó- cô phụng phịu đáp trả trong lúc gạt tay anh ra khỏi mình.
Bật cười trước vẻ mặt ấy.Anh chống hai tay xuống mặt bàn trước mặt,nói
_Anh biết rồi.Sau này khi về trở thành *** Kang thì anh sẽ cho em ngủ từ sáng đến trưa được chưa ?
Không ngờ anh lại thốt ra những câu này.Tuy biết chỉ là lời nói đùa nhưng cũng không khiến mặt cô khỏi đỏ ửng.
Nhìn thấy thái độ của cô.Anh cũng nhận ra lời nói đùa của mình cũng đi quá giới hạn.Nhất là vào lúc này,anh nhất định không thể tạo những lời hứa khi chưa thể chính thức mối quan hệ giữa hai người.
_Anh…anh …- ấp úng không biết phải nói làm sao thì đột dưng Bom phòng khách bước vào một cách nặng nhọc với một thùng gì đó trên tay.
_Để anh giúp em ! – Daesung nhanh nhảu tiến tới,giúp Bom một tay.
_Anh đúng là một người chu đáo đó! Chẳng bù với tên vô tâm ngoài kia.Vừa chạm đến cây đàn piano là quên hết người bạn gái này – Bom lại tiếp tục cằn nhằn về tính cách của Tae Yang mà không kịp nhận ra trong bếp còn một người nữa.
_Vậy để anh huấn luyện cho cậu ta một bài học ha !- Sau những lời nói vu vơ với Hyori,dường như tâm trạng của anh cũng tốt hơn trước rất nhiều.Khiến cho Daesung có thể nói đùa với Bom như vậy.
Đáp lại lời nói ấy là thái độ thích thú
_Whoa ! Nghe hay đó,anh Tae Yang mà học được một phần tính ga lăng của anh thì tốt biết bao…
Đang định nói tiếp câu chuyện đùa của mình thì Bom chợt phát hiện ra Hyori đang đứng ở bên cạnh.Ngay lập tức,từ thái độ vui vẻ.Cô nàng liền bối rối một cách bất thường.
_Cậu ở đây từ hồi nào ?- Bom khẽ hỏi.
_Uhm…Mình cũng mới vào thôi ! – Hyori nói với giọng ngượng ngùng không kém.Cái ý nghĩ Bom từng là bạn gái của Daesung vẫn chưa thoát ra khỏi đầu cô.Nên vừa nhìn thấy sự thân mật của hai người,trong lòng cô lại có cảm giác thật khó chịu.
_Uhm…-Bom đáp lại với những suy nghĩ,băn khoăn không kém.Nhìn thấy Hyori ở riêng với Daesung như vậy,cô lại lo lắng cho cảm nhận của Daesung vào lúc này.Nhất là sau lần nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh lần trước.
Quyết không để hai người này lấn sâu vào đau khổ nữa.Với tư cách là một người bạn,Bom tự cho mình quyền hạn ngăn cách hai người này ra
Nói với giọng ngây thơ như không biết chuyện gì
_Anh có thể giúp em mang nước ra cho mọi người không ?
_Uhm…Anh làm cho ! – Daesung thật thà nghe theo mà không hề bận tâm đến hai dòng suy nghĩ xung quanh mình
Nhưng…
Chưa kịp đi theo Bom thì…Hyori đã vội vàng níu lấy tay anh lại.
_Để em đi với Bom cho !- vừa nói cô vừa giành lấy thùng nước từ tay anh.
_Nặng đó ! Để anh giúp Bom được rồi- vội vàng đưa tay ra đỡ,nhìn cô với vẻ lo lắng.
_Đã nói không cần mà !- Bất ngờ cô gằn giọng,tỏ vẻ bực tức.Rồi bỏ đi một mạch,không thèm quay lại trong khi Daesung đứng ngẩn người nhìn cô.
Nối gót theo sau cô là Bom.Nhưng tử tế hơn đối với anh một chút
_Anh đừng giận nhe ! Từ ngày Hyori thành con người mới.Tâm lý cậu ta không được ổn định lắm – rồi cũng nhanh chóng bước ra ngoài .
_Ya ! Sao mình phải dính đến người con gái khó hiểu như vậy chứ -anh bất chợt gằn giọng,đưa tay vò đầu một cách tức tối.
…
Vừa nhìn thấy Hyori cùng Bom đi lại,nụ cười trên môi Ji Yong đã trở nên ngọt ngào hơn.Một cách nhanh nhẹn,anh vội chạy đến bên cô.Dang đôi bàn tay với ý muốn giúp cô nâng thùng nước.
_Em làm một mình được mà ! – Hyori bối rối trước sự ân cần ấy.
Nụ cười của anh bỗng chốc trở nên héo úa trước sự né tránh ấy.Bàn tay anh đang dang ra bỗng buôn lơi trước những bước chân đi qua vội vàng của cô.
Khẽ mím chặt môi lại,cố giấu đi những cảm xúc đang dâng trào lòng mình.Không phải là một kẻ ngốc,ngu ngơ trước tình yêu.Không phải anh không nhận ra sự thay đổi từng ngày một của người con gái anh yêu.Nhưng…Anh thà làm một kẻ ngốc để cố níu lấy tình yêu đầu tiên và duy nhất này.Còn hơn là vạch ra một ranh giới quá rõ ràng để rồi phải mất cô thêm một lần nữa.
Một cách chậm rãi,anh quay lưng lại nhìn chiếc bóng nhỏ của cô đang dần xa.Cảm giác lo sợ,bất an tồn tại bấy lâu trong anh ngày một lớn dần.Đã rất nhiều lần anh tự hỏi có phải là một sai lầm khi cùng cô trở về Hàn Quốc.Phải chăng…thà nhìn cô thẩn thờ lặng nhìn những cơn mưa bên Pháp còn hơn là đưa cô về nơi tình yêu bắt đầu.
…
Từ phía sau,Daesung trầm ngâm nhìn bóng dáng thất thiểu của anh mình.Anh đã nhìn thấy tất cả hành động ấy.Và anh đã hiểu tất cả những cảm xúc trong Ji Yong.Song... niềm hạnh phúc của người khác lại được xây nên từ nỗi bất hạnh của đối phương,một sự thật cay nghiệt mà suốt bảy năm trời anh đã học được từ thương trường khốc liệt.
Giữa Ji Yong và Hyori,anh chỉ có thể chọn một.Và…anh đã chọn lấy niềm hạnh phúc của chính mình.
Hít một hơi thật sâu để lấy thêm dũng khí bỏ mặc tất cả.Anh quay bước,vờ như không nhìn thấy sự việc gì.
…
_Hyori àh ! Cậu và Daesung…Àh không ! Cậu và anh Ji Yong… -Bom ngập ngừng hỏi trong lúc hai người đang bưng hai chiếc thùng,bước xuống cầu thang.
_Chuyện gì chứ ? – mặt cô bỗng đỏ ửng.Tim đập dồn dập khi nghe đến tên hai người ấy.Dù biết rằng chuyện của Bom và Daesung đã trở thành quá khứ.Song cô vẫn cảm thấy ái ngại khi để cho Bom biết chuyện này.
Bom cố gắng nhìn thật sâu vào đôi mắt đang lẫn trốn của Hyori.Cố dùng trực giác của mình để suy đoán sự việc.
_Nếu mình không lầm…Cậu và anh Ji Yong nhất định xảy ra chuyện gì rồi phải không ?- Bom cố tình nói thật nhanh và lớn để lấn áp sự dấu diếm của Hyori.
Nhưng…
Trái ngược với mong đợi của cô,mọi chuyện lại là sự bắt đầu tai họa.
Vừa khi nghe Bom lớn giọng,bước chân của Hyori chợt loạng choạng.Chệch ra khỏi bậc thang,khiến cô trượt chân.Kéo theo là những vòng lăn,*** từ trên xuống.
Trong phút chốc ấy,Bom chẳng biết gì ngoài việc quăng chiếc thùng trên tay,cố níu tay người bạn lại.
Song…
Đã quá trễ !
Hyori giờ đây vuột ra khỏi tầm tay cô
_Hyori àh ! – Bom hét toáng lên,mặt không còn một giọt máu.
Tất cả mọi người cũng bị kinh động vì những tiếng la ấy.Vội vàng chạy đến.
Ji Yong cũng vậy…Vừa nghe thấy tên cô,ngay lập tức anh đã không kịp suy nghĩ thêm được gì.Hoảng hốt chạy đến với hết tất cả tốc lực.Và khi nhìn cô đang *** trên nền đất,anh liền nhanh chân chạy xuống các bậc thang mà mặc kệ chuyện mình cũng có thể bị vấp *** như vậy.
Bước chân anh vừa đặt xuống mặt đất.Toan định cuối xuống,đỡ cô từ vòng tay của Bom thì…
Chân anh chợt khựng lại khi nhìn thấy môt chiếc bóng từ phía sau vượt qua mình.Lao thẳng đến đám đông ở phía dưới.
_Em có sao không ? Sao lại bất cẩn như vậy chứ !- Daesung hổn hển thở dốc hỏi,mặt thì cau lại vì lo lắng.Rồi hai chân khuỵa xuống,ngồi bên cạnh cô.
_Daesung àh…đau quá ! –Hyori mếu máo như một đứa trẻ khi vừa nhìn sự xuất hiện của anh,khác hẳn với gương mặt tỏ ra mình vẫn ổn để Bom khỏi ray rứt.
Không nói thêm lời nào nữa.Daesung vội vàng cúi người,nhấc bỗng cô lên
_Đừng sợ ! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…Tae Yang ! Mau lấy dùm mình chiếc xe.Nhanh lên-cái tính nóng nẩy của anh lại bắt đầu bộc phát khi nhìn thấy mọi người vẫn đứng yên,không làm một chuyện gì.
Vừa nghe thấy tiếng quát ấy.Mọi người lập tức tách ra thành hai bên,nhường đường cho anh
Bước chân vội xuyên qua đám đông.Vừa cất bước,anh vừa lẩm bẩm nói bên tai cô
_Không sao đâu ! Có anh đây rồi.
Nhưng…
Đôi chân anh chợt dừng lại khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy.
_Anh Ji Yong !- trong vòng tay rắn chắc của Daesung,Hyori chợt thốt lên trong hoảng sợ.Cô biết rằng chỉ vì những cảm xúc nhất thời đã vô tình hé lộ nên câu chuyện của họ.
Thấy gương mặt đanh lại cùng đôi mắt không thể tin vào những gì mình nhìn thấy của Ji Yong.Hơi thở của cô như ngừng lại vậy.Không phải cô sợ hãi trước những trách nhiệm mình phải gánh chịu.Mà chỉ vì…cô không thể ngờ có một ngày nhìn thấy một con người với nụ cười hiền lành lại trở nên đáng sợ như vậy.
Hyori vội nói nhỏ bên tai Daesung
_Mau thả em xuống !
Trái ngược với lời thỉnh cầu ấy.
Vòng tay của Daesung lại càng siết chặt thêm nữa.Mặc cho ánh nhìn sững sờ của tất cả mọi người,mặc cho người anh đang đứng với ánh mắt tức giận và đau thương.Anh vẫn ôm chặt cô trong tay,bước về phía trước.
Chợt !
Cánh tay phải của Daesung chợt bị một lực mạnh giữ lại.Khiến cho bước chân anh một lần nữa lại phải dừng lại.
Rít lên thành tiếng từ cuống họng sắp nổ tung vì cơn giận
_Mọi chuyện nên dừng lại ở đây.Hãy đưa Hyori cho anh !
Lúc này đây,không gian như bị đè bẹp bởi sự đáng sợ trong ánh mắt của Ji Yong.Trong tiền sảnh rộng lớn,thậm chí một hơi thở mạnh,mọi người đều không dám thốt ra.
Song…Nếu như Ji Yong là một ngọn lửa đang bùng cháy thì với Daesung…lại là một tấm băng vững chãi,không gì lung chuyển được.
_Em xin lỗi ! Kể từ bây giờ…Em không thể giao Hyori cho bất kì ai được!– đó cũng là lời nói cuối cùng cũng Daesung trước khi anh gạt đi bàn tay của Ji Yong ra khỏi mình,bước thẳng về phía trước.
All readers yêu quý ! Au thành thật xin lỗi vì không giữ đúng hẹn post chap mới.Hic hic… Nhưng,để chuộc lỗi,chap này au đã viết nhiều hơn một chút.Mong các bạn ủng hộ và com nhiều nhiều nhe !