Wanism
Author : Wanism
Disclaimers: DaeRi không phải của tui. Dae là Dae. Ri là Ri
Genres: kinh dị, lãng mạn
Pairings: DaeRi
Warning : không dành cho ai không đọc được kinh dị pha tình cảm cần sự liên tưởng sâu xa
Chương 1 : Chiều thu
-Này, có ngon thì chạy nữa đi! Đường cùng rồi đồ mắt hí! Hahahahahaha – TOP cười sang sảng, Seungri và GD cũng hùa theo đi sát hai bên với sự hỉ hả trên khuôn mặt.
Daesung chạy, chạy mãi, cắm đầu chạy như điên.
Nắng vàng chiều thu rất đẹp, như là một dòng suối tràn ngập những bông hoa hướng dương bé nhỏ đang tuôn xuống từ bầu trời ấm áp.
Nhưng Daesung mặc kệ nắng đẹp. Daesung muốn trốn chạy những tên xấu xa kia.
Hành lang bắt đầu thưa thớt học sinh. Daesung quẹo sang hành lang khu F. Khu F là khu không dành cho học sinh khi chưa có phận sự.
Cả gan, liều mình và những suy nghĩ như thế, Daesung sợ bị đánh, những vết bầm vẫn còn tấy lên ở đầu gối, bắp tay và bụng. Mẹ Daesung sẽ phát hiện ra nhanh thôi.
Nhưng giờ, phải chạy trốn trước đã…
Có một cái cầu thang sắt dựng ở góc tường cuối hành lang hẹp nhất của khu F. Daesung chạy lại đó chẳng với suy nghĩ gì.
Chiếc cầu thang dựng sẵn hướng lên một cánh cửa ốp trần nhỏ. Nó đang hé ra, lòng Daesung chợt cũng hé ra, hé ra niềm hy vọng nhỏ nhoi.
Daesung leo lên, leo lên chưa đến chục bậc thang mà như đang leo lên cả một ngọn núi. Sức khoẻ yếu của Daesung là vậy.
Tiếng cười như đang rú lên của TOP, GD và Seungri vang xa dần. Lúc này, Daesung đã đóng cái cửa ốp lại và nín thở. Chờ đợi, chờ đợi…
-Cậu cũng biết chỗ này à? - một giọng nói dịu dàng êm ái vang lên phía sau Daesung.
-Hơ Hơ Hơ……… - Daesung rợn tóc gáy.
Daesung cố nén những âm thanh phát ra từ cổ họng. Daesung bỗng thấy muốn đi vệ sinh khi quay lại nhìn xem cái giọng nói ấy phát ra từ đâu.
Mái tóc dài thẳng gọn gàng, đôi môi khô nhợt nhạt, làn da tai tái, ánh mắt to tròn, đồng phục nữ sinh cũ kĩ lạ hoắc nhưng lại mang phù hiệu của trường… và trông như thể trong suốt vậy…trong suốt!
Daesung nuốt nước miếng cái ực. Cái vật thể trong suốt xinh xắn kia vẫy tay và cười một nụ cười ngoác tới mang tai.
-Ai đó? – Daesung dụi dụi mắt với tất cả sự can đảm, tay cậu run lên.
-Cậu hỏi mình ấy à? Mà cậu là ai thế? Cậu lên đây chơi với mình à? Lên đây rồi thì làm quen nhé?! – vật thể trong suốt nói, tiến về phía Daesung.
Daesung tè ngửa ra sau, tay quờ quạng khắp sàn bụi bặm.
Tóc gáy lại dựng đứng Daesung phát hiện ra cái vật thể kia đúng là trong suốt và không có chân. Nó lướt đến với nụ cười toe toét trên đôi môi nứt nẻ.
-Nhà ngươi….hơ…nhà ngươi … trá….tránh….tránh ra – Daesung thở gấp gáp. Mồ hôi lạnh mồ hôi nóng toát ra liên tục.
-Hì hì hì hì – cái vật thể ấy cười, nụ cười e thẹn khúc khích.
-Cừ…cười … cái gì? – Daesung thở gấp hơn.
-Đúng là Daesungiie, nhát gan nhỉ?!
-Sao…sao … sa… sao biết … tên ta…
-Tớ là tớ biết hết mọi thứ trong trường này mà! – vật thể ấy vung tay một vòng, giọng nói có chút tự hào. Rồi nó đứng thẳng lên, vuốt mái tóc gọn gàng, cười với Daesung – tớ là Cho Ri. Cậu khỏi giới thiệu, tớ biết cậu là Daesung. Kang Daesung mắt hí nhát gan.
Hoá ra là một con ma.
Nhưng Daesung có vẻ chưa nhận thức rõ hoàn toàn.
-Đừng nói….đừn…đừn có nói nữa! – Daesung như đang van nài con ma – nhà ngư…ngươi…là… - Daesung run run chỉ ngón tay vào ma Cho Ri.
-Tớ là Cho Ri, nói rồi mà sao cứ…tớ ở đây lâu lắm rồi mà chưa từng ai lên chơi với tớ cả. Tớ không thích mấy thầy đâu, tớ thích những bạn cùng lứa thôi – ma Cho Ri xoắn xoắn mái tóc nhìn Daesung có chút thất vọng.
Tim Daesung đập mạnh dần mạnh dần.
-Châ…cái chân …cái chân nhà ngươi…đâu?
-Tớ không đi được nên đâu cần chân, bay bay thế này vui hơn! – Cho Ri nhô lên cao hơn một chút.
Daesung cảm thấy mất dần hơi thở, đầu óc choáng váng, ruột gan cồn cào, tay chân lạnh ngắt, chỉ kịp lẩm bẩm
-Ma nữ….
Và cậu xỉu.
Disclaimers: DaeRi không phải của tui. Dae là Dae. Ri là Ri
Genres: kinh dị, lãng mạn
Pairings: DaeRi
Warning : không dành cho ai không đọc được kinh dị pha tình cảm cần sự liên tưởng sâu xa
Chương 1 : Chiều thu
-Này, có ngon thì chạy nữa đi! Đường cùng rồi đồ mắt hí! Hahahahahaha – TOP cười sang sảng, Seungri và GD cũng hùa theo đi sát hai bên với sự hỉ hả trên khuôn mặt.
Daesung chạy, chạy mãi, cắm đầu chạy như điên.
Nắng vàng chiều thu rất đẹp, như là một dòng suối tràn ngập những bông hoa hướng dương bé nhỏ đang tuôn xuống từ bầu trời ấm áp.
Nhưng Daesung mặc kệ nắng đẹp. Daesung muốn trốn chạy những tên xấu xa kia.
Hành lang bắt đầu thưa thớt học sinh. Daesung quẹo sang hành lang khu F. Khu F là khu không dành cho học sinh khi chưa có phận sự.
Cả gan, liều mình và những suy nghĩ như thế, Daesung sợ bị đánh, những vết bầm vẫn còn tấy lên ở đầu gối, bắp tay và bụng. Mẹ Daesung sẽ phát hiện ra nhanh thôi.
Nhưng giờ, phải chạy trốn trước đã…
Có một cái cầu thang sắt dựng ở góc tường cuối hành lang hẹp nhất của khu F. Daesung chạy lại đó chẳng với suy nghĩ gì.
Chiếc cầu thang dựng sẵn hướng lên một cánh cửa ốp trần nhỏ. Nó đang hé ra, lòng Daesung chợt cũng hé ra, hé ra niềm hy vọng nhỏ nhoi.
Daesung leo lên, leo lên chưa đến chục bậc thang mà như đang leo lên cả một ngọn núi. Sức khoẻ yếu của Daesung là vậy.
Tiếng cười như đang rú lên của TOP, GD và Seungri vang xa dần. Lúc này, Daesung đã đóng cái cửa ốp lại và nín thở. Chờ đợi, chờ đợi…
-Cậu cũng biết chỗ này à? - một giọng nói dịu dàng êm ái vang lên phía sau Daesung.
-Hơ Hơ Hơ……… - Daesung rợn tóc gáy.
Daesung cố nén những âm thanh phát ra từ cổ họng. Daesung bỗng thấy muốn đi vệ sinh khi quay lại nhìn xem cái giọng nói ấy phát ra từ đâu.
Mái tóc dài thẳng gọn gàng, đôi môi khô nhợt nhạt, làn da tai tái, ánh mắt to tròn, đồng phục nữ sinh cũ kĩ lạ hoắc nhưng lại mang phù hiệu của trường… và trông như thể trong suốt vậy…trong suốt!
Daesung nuốt nước miếng cái ực. Cái vật thể trong suốt xinh xắn kia vẫy tay và cười một nụ cười ngoác tới mang tai.
-Ai đó? – Daesung dụi dụi mắt với tất cả sự can đảm, tay cậu run lên.
-Cậu hỏi mình ấy à? Mà cậu là ai thế? Cậu lên đây chơi với mình à? Lên đây rồi thì làm quen nhé?! – vật thể trong suốt nói, tiến về phía Daesung.
Daesung tè ngửa ra sau, tay quờ quạng khắp sàn bụi bặm.
Tóc gáy lại dựng đứng Daesung phát hiện ra cái vật thể kia đúng là trong suốt và không có chân. Nó lướt đến với nụ cười toe toét trên đôi môi nứt nẻ.
-Nhà ngươi….hơ…nhà ngươi … trá….tránh….tránh ra – Daesung thở gấp gáp. Mồ hôi lạnh mồ hôi nóng toát ra liên tục.
-Hì hì hì hì – cái vật thể ấy cười, nụ cười e thẹn khúc khích.
-Cừ…cười … cái gì? – Daesung thở gấp hơn.
-Đúng là Daesungiie, nhát gan nhỉ?!
-Sao…sao … sa… sao biết … tên ta…
-Tớ là tớ biết hết mọi thứ trong trường này mà! – vật thể ấy vung tay một vòng, giọng nói có chút tự hào. Rồi nó đứng thẳng lên, vuốt mái tóc gọn gàng, cười với Daesung – tớ là Cho Ri. Cậu khỏi giới thiệu, tớ biết cậu là Daesung. Kang Daesung mắt hí nhát gan.
Hoá ra là một con ma.
Nhưng Daesung có vẻ chưa nhận thức rõ hoàn toàn.
-Đừng nói….đừn…đừn có nói nữa! – Daesung như đang van nài con ma – nhà ngư…ngươi…là… - Daesung run run chỉ ngón tay vào ma Cho Ri.
-Tớ là Cho Ri, nói rồi mà sao cứ…tớ ở đây lâu lắm rồi mà chưa từng ai lên chơi với tớ cả. Tớ không thích mấy thầy đâu, tớ thích những bạn cùng lứa thôi – ma Cho Ri xoắn xoắn mái tóc nhìn Daesung có chút thất vọng.
Tim Daesung đập mạnh dần mạnh dần.
-Châ…cái chân …cái chân nhà ngươi…đâu?
-Tớ không đi được nên đâu cần chân, bay bay thế này vui hơn! – Cho Ri nhô lên cao hơn một chút.
Daesung cảm thấy mất dần hơi thở, đầu óc choáng váng, ruột gan cồn cào, tay chân lạnh ngắt, chỉ kịp lẩm bẩm
-Ma nữ….
Và cậu xỉu.