Chapter 2:
Tôi đến sớm và đứng ở phía xa chờ em, vẫn tại gốc cây quen thuộc, nơi tôi có thể lặng lẽ quan sát em bước ra mảnh vườn nhỏ, chăm sóc những bông hoa, phơi lên những chiếc áo và chống nạnh ngắm nhìn những tia nắng xuyên qua lá cây. Hyori à, với anh, em đẹp hơn cả những tin nắng ấy.
-Anh Jihoon – em vẫy tay chào tôi.
Tôi cười và băng sang đường.
-Hôm nay em muốn đi đâu mà lại gọi cho anh sớm thế?
-Em quên nói với anh từ hôm qua, hôm nay em hẹn với vài người bạn đi đến một nơi.
-Đi đến một nơi? Nơi nào thế?
-Bí mật, em sẽ đạp xe chở anh đi.
-Sao? Không được, anh nặng lắm
-Đừng lo, HyoLee khoẻ mà – em tít mắt nhìn tôi. Tôi chỉ biết lắc đầu liên tục. Tôi níu em lại khi em toan đi dắt xe đạp ra. Tôi sợ là nơi em muốn đến rất xa, em làm sao chở tôi đi được.
-Để em đi lấy xe… sao nào? – Hyori khoanh tay nheo mắt nhìn tôi.
-Em muốn đi bằng xe đạp… anh sẽ chở em đi bằng xe đạp.
-Anh không chạy xe đạp được, đừng có bày vẽ, để em chở anh mà – Hyori nhăn nhó – anh phải nghe em, anh Jihoon ngoan nhé – Hyori cố tình trêu chọc khi bấu mạnh má tôi. Tôi không thấy đau mà chỉ thấy mặt mình như đỏ bừng. Tôi ngơ ra và khi đã lấy lại được tinh thần thì Hyori đã ngồi lên yên trước xe đạp, nhìn quanh quất
-Anh mau lên đi… ô, cháu chào ông, chúc ông ngày mới tốt lành.
-Hyori ơi, giờ là 10 giờ rồi đấy, cháu không bỏ được tật dậy muộn sao? Lúc này mà còn ngày mới tốt lành à? – ông cụ Oh móm mém trả lời. Nhà ông cụ đối diện nhà Hyori và em vẫn sang giúp ông chăm sóc cây cảnh trong nhà.
-Hì hì, cháu quen thế rồi, chiều nay cháu lại sang xem mấy cái chậu hoa mới của ông!
-Ừ ừ, cháu ăn sáng rồi làm việc tốt nhé.
-Vâng ạ… anh Jihoon, mau đi!
-Anh nặng…
-Tin em đi – Hyori nhìn tôi đầy tự tin. Tôi e dè ngồi lên yên sau, cảm giác thật khó diễn tả. Hyori bỗng dưng cao hơn tôi, mái tóc dài của em đang rất gần với chóp mũi của tôi, mùi hương của em ngọt và dịu lắm, tôi chưa bao giờ gần em đến vậy.
-Lên đường nào – Hyori gồng mình đạp. Tôi chưa dám co chân hẳn lên vì sợ sẽ ngã. Nhưng em dần quen với sức nặng của tôi từ phía sau và đạp nhanh hơn. Chúng tôi tiến gần ra đường lớn.
Gió nhè nhẹ thổi, luồn qua tóc em mềm mại, tựa một dải lủa uyển chuyển đang tung bay. Nắng len qua những sợi tóc làm tóc em như óng ánh. Em vừa đạp thi thoảng ngắm nhìn những hàng hàng cây, những cửa hiệu bán quà lưu niệm be bé bên đường.
La la la la
Em hát khe khẽ. Dường như em đang cười. Đầu em nhẹ nghiêng qua lại. Em như cô bé con mới biết chạy xe đạp đang hân hoan vui sướng.
-Anh Jihoon thấy chưa, em có thể chở anh dễ như không mà.
Phải, em có thể chở anh đi dễ dàng. Ước chi anh cũng có thể chở em đi như thế này, suốt cả cuộc đời em.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi Hyori muốn tới, đó là một bệnh viện nhỏ dành cho bệnh nhân là trẻ em mồ côi, không nơi nương tựa hoặc bị bỏ rơi. Hyori hoá ra đã có hẹn với một vài người bạn ở đây, họ có chuẩn bị thức ăn, đồ chơi và ít quần áo cũ cho những bệnh nhi. Hyori hoá ra vẫn rất chăm làm những việc thế này. Tôi cứ ngỡ em đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của âm nhạc và Shinho… quả là sai lầm.
-Anh Jihoon, đi nào – em quay lại nhìn tôi tươi cười. Tôi cũng cười và theo sau em vào bên trong.
-Anh có thể giúp gì cho em và mọi người hôm nay không?
-Chỉ cần anh ở đây cả ngày với em và bọn trẻ là tốt lắm rồi – em nói động viên tôi.
Chúng tôi chia nhau đi dọc hành lang, nhìn qua những tấm cửa kính của phòng bệnh, những em bé chỉ độ khoảng 4 đến 6 tuổi thôi, đang vui đùa với nhau, có những em đang ngồi co ro trong một góc giường nhìn ra ngoài, ánh mắt lo lắng và buồn bã. Hyori đột ngột dừng lại trước cửa một phòng bệnh, em nhìn những đứa bé đang nằm dài trên giường, khuôn mặt các em nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền và nét mặt đôi phần đau đớn.
-Này, Hyori, em đến đấy sao? – một y tá đang dọn dẹp trong căn phòng quay lại và trông thấy chúng tôi.
-Chị Yumi – Hyori nhẹ tiến đến ôm cô y tá.
-Lâu rồi không gặp em… em ốm đi đấy.
-À… vậy sao ạ? Em cứ tưởng em mập ra không đấy chị. Mấy đứa trẻ vẫn ổn chứ ạ?
-Kihun… - cô y tá ấy bỗng ngập ngừng. Tôi vẫn đứng yên quan sát.
-Kihun sao ạ? Thằng bé đâu chị? – ánh mắt Hyori vừa háo hức vừa có phần lo lắng - … chị à… Kihun… có phải… - giọng Hyori cũng ấp úng, ánh mắt em tròn to nhìn cô y tá Yumi đang sụt sùi.
-Chị xin lỗi vì đã không liên lạc với em Hyori à…
Hyori quỳ phục xuống. Mắt em đỏ hoe, em cắt chặt những đốt ngón tay để nén tiếng khóc. Vai em run lên. Tôi ngầm hiểu cậu bé tên Kihun ấy đã ra đi về một nơi xa xôi và Hyori không thể gặp mặt cậu bé lần cuối. Tôi nhẹ nhàng đến ôm lấy vai em. Em nấc lên từng hồi, em rúc vào lòng tôi, tay em víu chặt cổ áo tôi. Em như lạnh dần đi. Hyori của anh, cố gắng vượt qua em nhé…
Và rồi suốt buổi còn lại ở bệnh viện, em không nói chuyện nhiều với ai, chỉ ôm những đứa trẻ mới chuyển đến trong tay, đọc truyện cho chúng nghe, cố nén những nụ cười và thi thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh với đôi mắt thẫn thờ.
Tôi cũng chỉ có thể đi loanh quanh ở những phòng gần em, giúp bác sĩ và y tá chuyển những bệnh nhi di chuyển khó khăn đến nơi cần thiết. Tôi không muốn đi xa khỏi em.
-Em đói bụng chứ?
-À, em không đói.
-Em chưa ăn gì cả ngày hôm nay luôn đấy.
Em cười trừ và nụ cười cũng tắt mau. Hoàng hôn cũng đang buông xuống.
-Em vẫn hay nói với anh… chết không phải chỉ là nằm xuống mãi mãi mà
-Anh vẫn còn nhớ câu nói đó sao?
-Tất nhiên rồi. Cậu bé Kihun sẽ còn đi tiếp một con đường khác nữa. Em hãy cầu chúc cho cậu bé hạnh phúc.
-Em biết Kihun sẽ có một nơi để đi… nhưng em có cảm giác, một phần kí ức trong em về Kihun như đang dần biến mất vậy…”
-Vậy hãy để nó ra đi nếu nó muốn. Em không thể giam cầm kí ức được
-Em không muốn quên đi đã từng có một Kihun đáng yêu trong cuộc đời em.
-Không, dù em có muốn quên, hình ảnh của Kihun đã nằm trong tim em – tôi nắm tay Hyori và đặt vào vị trí có nhịp đập của trái tim – ta không quên được kí ức… ta chỉ làm cho nó yên lặng hơn để ta tiếp tục quãng đường phía trước…
-Anh Jihoon à… cám ơn anh – Hyori cười, tôi cũng đáp lại nụ cười ấy, tôi xin nụ cười ấy đừng tắt. Tôi thích ngắm em cười.
-Đi ăn chút gì đi.
-Ơ, anh Jihoon, em quên mất sẽ về xem mấy cái cây mới cho ông Oh rồi, mình về đi – Hyori khoác tay tôi kéo đi.
Em lại hì hục đạp xe thật nhanh. Về đến nơi, khuôn mặt em tái đi, tôi lo lắng giữ em lại khi em toan chạy ngay sang nhà ông Oh.
-Này, phải ăn gì đi chứ Hyori.
-Em sang bên đó trước rồi…
-Em không sang mấy cái cây cũng không chết đâu mà. Nghe anh, vào ăn chút gì đi… - tôi nhìn em năn nỉ.
Đôi mắt em đầy lưỡng lự, em vốn luôn cố gắng giữ lời hứa của mình dù đôi khi chẳng ai bắt em phải hứa cả, em luôn tự hứa mọi điều, đến cả việc chở tôi đi bằng xe đạp, tôi cũng nghĩ em tự hứa sẽ phải chở tôi đi một lần cho biết, có lẽ do một lần tôi nói với em tôi chưa bao giờ đi đâu đó với chiếc xe đạp…
-Em ăn một chút thôi – em chụm hai ngón tay lại rồi chạy vào nhà thật mau. Tôi thấy nhẹ người đi.
Nhưng vừa khi quay lưng bước vào trong nhà thì tôi thoáng thấy xa xa dưới ánh đèn đường, một bóng dáng khập khiễng không mấy vững chãi đang bước đi, tiến về phía cánh cổng trắng dẫn đến chỗ tôi. Shinho.