tieu_mimi3000
Author: tieu_mimi3000
Pairing: DaeRi, BiRi.
Category: lãng mạn, hài, viễn tưởng.
Disclaimer: Tất cả nhân vật thuộc về bản thân họ, au chỉ sở hữu câu chuyện của mình.
Rating: [T]
Status: ON GOING
Summary:
Tình yêu vượt mọi ngăn cách…
Nơi bắt đầu tình yêu… cũng là nơi kết thúc…
Forever Love
Liệu có từng tồn tại?
Warnings: couple Biri's fans. Sẽ không có happy ending cho cặp đôi hoàng gia này, vì đây là fic DaeRi. Nhưng au chắc chắn sẽ cho họ chia tay trong tiếng cười ^^
Note: 3 nhân vật chính thì hết 2 đã lâu không có hoạt động âm nhạc, 1 còn lại cũng vừa mới tạm hoãn xuất hiện trong 2 năm. Trong khi chờ đợi các oppa, unnie comeback, hãy cùng au ôn lại kỉ niệm về một thời hoàng kim của các anh chị ấy nào.
Cast:
Lee Hyori
Tuổi: 32. Công việc: nội trợ. Gia đình: Jihoon, Daesung. Là người yêu của Jihoon, luôn hết lòng vì
gia đình nhỏ bé của mình. Tính cách: mạnh mẽ, luôn che giấu mặt yếu đuối bên trong tâm hồn. Tài năng: ca hát, nhảy múa.
Kang Daesung
Tuổi: 22. Công việc: trợ lý thám tử. Tính cách: vui vẻ, hoạt bát. Sở trường: tạo không khí vui vẻ. Sở hữu trái tim ấm áp, làm người khác thoải mái. Xem Jihoon là thần tượng, ngưỡng mộ anh, dành tất cả mọi thứ tốt đẹp cho anh, chỉ trừ một điều…
Jung Jihoon (Rain)
Tuổi: 33. Công việc: thám tử tư. Tính cách: cương trực, mạnh mẽ, điềm tĩnh. Là người yêu của Hyori, luôn yêu thương, bảo vệ cô, nhưng đôi lúc lại không hiểu cô.
Ngoài ra còn một số nhân vật sẽ được cast theo diễn biến của fic.
.......................................
CHAP 1
Chạy….
Daesung chỉ biết cắm đầu chạy thục mạng, cố gắng đuổi kịp hai bóng người đang truy đuổi nhau ráo riết phía trước. Từ lâu lắm rồi, cậu đã quen với công việc này. Mục tiêu của cậu là người truy đuổi. Cậu phải tìm mọi cách ngăn cản, đánh lạc hướng cô ta để đồng đội của mình chạy thoát.
Đồng đội. Cậu không biết từ đó liệu có thích hợp không? Từ bao giờ cậu cho phép mình trở thành đồng đội của anh ấy? Thực ra, cậu chỉ là trợ lý cho anh, mà nói nôm na và chính xác tính chất công việc là… làm sai vặt.
Nhưng Dae hãnh diện vì điều đó, vì cậu được làm việc với thần tượng của mình.
_Hyung… đúng là… hoàn hảo mà… - vừa chạy vừa thở mà Dae còn vẫn còn kịp… ngưỡng mộ anh.
Sở hữu một body hoàn mỹ với cơ bắp làm điêu đứng các cô gái, và làm cánh mày râu phải ganh tị. Tính cách cương trực, mạnh mẽ, quyết đoán, lại còn giỏi võ…., quan trọng nhất là dường như anh có năng khiếu bẩm sinh trong việc thu hút phái nữ.
Dae ngưỡng mộ anh. Và dù chỉ mới biết anh 1 năm nay thôi, nhưng cậu đã xem anh là hình mẫu để phấn đấu rồi.
Thậm chí cậu còn thích thú với việc đứng làm việc dưới mưa. Bởi khi đó, cậu thấy mình cũng oai phong giống anh. Đơn giản chỉ bởi vì… Anh là RAIN!!!
--------------------
Cuộc rượt đuổi đã kéo dài qua mấy con phố. Jihoon mặc trên người một “cây màu đen”, áo thun cổ sâu, khoác ngoài vest đen, để lộ khuôn ngực rắn chắc, quần tây đen ôm vừa thân hình, dưới chân là đôi giày da sáng bóng. Mỗi bước chạy, mỗi cú lách người điệu nghệ, trông anh như đang ở một buổi biểu diễn ca nhạc, hay một show thời trang vậy.
Jihoon phóng lên tường, bay qua cửa sổ, gạt đổ mấy cái thùng bên đường cản lối đi. Nhưng người phía sau vẫn bám theo anh sát nút.
Còn Dae mang giày bata trắng, quần jean, áo thun xanh ngọc bích, điểm xuyến những mảng màu hồng, xanh trải đều khắp thân áo, trông cũng khá xì-tin khi dạo phố, nhưng trong hoàn cảnh này có vẻ như không còn gì gọi là thời trang nữa, vì cậu đang thở không ra hơi mới đuổi kịp hai người kia.
_Trời ơi!... Có phải là con người không vậy?... hộc hộc… Chạy không biết mệt hả trời? Mình tưởng cái này chỉ có trong phim Hollywood thôi chứ.
Jihoon rẽ ở khúc cua… rồi mất hút. Ả sát thủ cũng vừa chạy đến. Nhưng cô ta dừng lại, vì trước mắt là một con hẻm vắng không bóng người. Đằng sau, Dae vừa…ì ạch chạy tới con hẻm và lẩn vào một góc khuất để… thở.
_”May quá… Cuối cùng Jihoon hyung cũng thoát… Mình đỡ mất công chạy ra làm trò”.
Dae vừa thở vừa theo dõi ả sát thủ thì thấy cô ta không chịu bỏ đi, mà cứ đứng yên một chỗ, dò xét rất lâu.
_Rõ ràng là hẻm cụt - cô ả từ từ tiến sâu hơn vào con hẻm và bắt đầu điều chỉnh thiết bị trông như đồng hồ đeo tay.
Chiếc đồng hồ chiếu ra một tia sáng đỏ. Cô ta bắt đầu quét tia laser khắp con hẻm nhỏ. Jihoon đứng lặng im trong bóng tối ở căn nhà đầu hẻm, nơi quá lộ liễu mà ả sát thủ chưa để mắt tới.
_”5, 4, 3… cô ta tiến sâu hơn một chút thì mình sẽ thoát” – anh nghĩ thầm.
Jihoon thấy thật tức cười khi rõ ràng anh có thể đường đường chính chính đấu với cô ta một trận. Anh có thể đánh tất cả những kẻ trước giờ đuổi bắt anh. Nhưng… Anh vẫn phải nhịn và trốn chui trốn nhủi như một kẻ bại trận. Anh thì không sao rồi, nhưng vẫn còn một người nữa phải lo.
_”Vì nhiệm vụ cao cả hơn” – anh nghĩ nốt câu cuối trong đầu và rướn người chuẩn bị chạy, thì bỗng….
RENG… RENG… RENG…
Điện thoại Jihoon đột nhiên reo lên. Anh với tay tắt chuông, nhưng đã muộn. Ả sát thủ quay ngoắt, từ từ tiến lại căn nhà đầu hẻm. Jihoon nén tiếng thở - “Lần này phải ra tay thôi!”
… Bỗng nhiên, có tiếng người nói ầm ĩ.
_Alooooo! Mày hả?... ức… Nhậu tiếp zới tao coi… ức… Đang nhậu chạy đâu zậy mậy… ức… - Dae một tay cầm điện thoại, một tay chống vào vách tường của căn nhà đầu hẻm, mắt lờ đờ, giọng lè nhè, cậu ngồi phịch xuống đất và… hát.
_Lâu lâu lâu thì ta mới nhậu một lần… ức… ức…. Bao nhiêu đây… ức… thì đâu có… ức… nhằm nhò gì…
Ả sát thủ nhìn cậu, lắc đầu, rồi nói vào bộ đàm gắn trong áo khoác.
_Đã mất dấu mục tiêu – cô ta dừng lại một chút để nghe tiếng trả lời từ bên kia – Tôi biết rồi.
Nói rồi cô ta quay lại hằn học nhìn Dae rồi bỏ đi. Cô ta đi được một đoạn xa, cậu mới đứng dậy, phủi bụi và nói lớn:
_Hyung! Hôm nay em cứu mạng hyung đó nha! Thấy em giỏi không?
_Uhm! Cậu là dongsaeng đáng tin cậy nhất của anh mà – Jihoon mỉm cười bước ra, khuôn mặt lạnh lùng khi nãy bỗng biến đâu mất – Ash!!! Sao tự nhiên lựa đúng lúc này mà gọi vậy chứ? Cái người gì mà….
_Hyung sướng quá trời, được người yêu hỏi thăm từng chút mà còn chê tới chê lui. Như e nè, không có ai thèm ngó – Dae nói với vẻ mặt ganh tị.
_Ya! Cái thằng nhóc này! – Jihoon toan cốc đầu Dae.
Rồi như nhớ ra điều gì, mắt anh nhíu lại, tay vẫn giơ lên khoảng không trung. Bỗng anh nhoẻn miệng cười, gương mặt hiện lên nét… gian tà chưa từng thấy
_Cấm nhóc về bép xép với cô ấy là anh nổi giận nghe chưa!
Dae liền hiểu ra. Cậu cũng nở nụ cười gian y như hyung, mắt cũng híp lại như đường chỉ. Hai anh em nhìn nhau, cười hết sức… nham nhở.
Bỗng điện thoại reo lần nữa. Jihoon lập tức bắt máy.
_Ah! Hyori à! Tụi anh về ngay đây!!!
END CHAP 1
Last edited by tieu_mimi3000 on 18/3/2012, 21:53; edited 20 times in total